“Tổng giám đốc Đinh, tổng giám đốc Hầu, hai người nể mặt tôi, đừng làm khó người nhà Tuệ Mai, được không?”
Vừa dứt câu, Trương Thiệu Hải một thân đồ vest, bước vào phòng như một nhân vật quan trọng.
“Thiệu Hải?”
Lý Thế Xuyên và Lý Ngọc Hà vui vẻ kêu lên.
“Trương Thiệu Hải?”
Hầu Vũ Chính và Đinh Vũ Long cũng vô cùng kinh ngạc, dường như họ không ngờ đối phương sẽ xuất hiện ở đây.
Dù trong nước, Trương Thiệu Hải vẫn là người mới nhưng nhờ sự giúp đỡ, lót đường lúc mới bắt đầu của nhà họ Lý mà hiện giờ, công ty của anh ta đã trở thành một công ty nổi tiếng, trong nước không ai không biết tới.
Nhìn thấy Trương Thiệu Hải, rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Thiệu Hải tới rồi! Thiệu Hải tới rồi!” “Tốt quá rồi, như vậy thì chúng ta được cứu rồi!”
Lý Thế Xuyên và Lý Ngọc Hà mừng rỡ như điên, giống hệt như bản thân cuối cùng cũng được cứu
Nhưng sắc mặt Lý Tuệ Mai lại trở nên trắng bệch, cô ấy nằm chặt hai tay đang buông thống bên người, cố gắng đèn nén cơn giận trong lòng.
“Thiệu Hải, cháu tới rồi, mau đến đây, Thiệu Hải, mời ngồi!” Lý Tông Nam không ngừng kích động, vội đứng dậy nghênh tiếp.
“Chú hai, cháu tới đúng lúc chứ.
Trương Thiệu Hải sửa lại bộ vest của mình, khẽ cười nói.
“Đương nhiên rồi, vừa rồi còn đang nhắc tới cháu đấy.
Mau ngồi đi, ngồi bên cạnh Tuệ Mai đi.
Hay là...!Lý Tông Nam cười nói.
“Đúng đúng đúng, Thiệu Hải mau ngồi đi, cháu đến thật đúng lúc.” Lý Tông Hiển cũng vội vàng lên tiếng.
“Bác trai" Trương Thiệu Hải híp mắt, nhìn Lý Tuệ Mai rồi cười nói: “Tuệ Mai, không xảy ra chuyện gì chứ, anh thấy sắc mặt em không tốt lắm, hay là thân thể không thoải mái.”
Vẻ mặt Lý Tuệ Mai không được tự nhiên, nhưng trước hàng loạt ánh mắt ra hiệu của bố mẹ, cô ấy chỉ có thể nén giận, nghiến răng nói: “Không, không sao!” “Không sao là tốt rồi.” Trương Thiệu Hải làm bộ gật đầu, sau đó xoay người qua nhìn Hầu Vũ Chính và Đinh Vũ Long, ngồi thẳng người nói: "Hai vị, nể mặt Trương Thiệu Hải tôi đây, món nợ của bố mẹ Tuệ Mai, hy vọng hai người có thể cho họ kéo dài thêm một tháng! Thế nào?” “Thiệu Hải, cậu cũng đã mở miệng nói vậy rồi, dù thế nào chúng tôi cũng phải nể mặt cậu, phải không? Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, món nợ của nhà họ Lý thì để một tháng sau trả!” Hầu Vũ Chính không hề do dự, cứ thể đồng ý, đồng thời còn không quên tâng bốc Trương Thiệu Hải.
“Tổng giám đốc Lý, ông có một chàng rể tốt như thế, có lẽ nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
“Tổng giám đốc Đinh thì sao?” Trương Thiệu Hải quay sang nhìn Đinh Vũ Long.
“Thiệu Hải đang nói gì thế? Đương nhiên tôi cũng không có vấn đề gì rồi, nghe cậu hết.
“Hahaha, cảm ơn hai vị, nếu hai vị đã nề mặt tôi như thế, vậy hôm nay, tôi nhất định phải uống vài chén với hai
Mấy người đều cảm thấy rất cao hứng.
Vừa rồi, nhà họ Lý còn đang trong cảnh lửa cháy đến đít, vậy mà chỉ sau vài câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Trương Thiệu Hải, mọi chuyện đều đã được giải quyết.
“Tuệ Mai, con còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau ra rót rượu cho mấy người Thiệu Hải?” Lúc này, Đinh Thu Cúc, mẹ Lý Tuệ Mai vội vàng nói với cô ấy.
Nghe thấy mẹ mình nói vậy, Lý Tuệ Mai cắn chặt răng, đôi tay nhỏ siết chặt lại, trên mặt ngập vẻ đau khổ, phẫn uất, cô ấy chỉ hận không thể đóng sầm cửa lại rồi rời đi.
Đúng lúc này, Hầu Vũ Chính ngồi một bên như nhớ tới cái gì nên quay sang nhìn Sở Quốc Thiên, cười lạnh nói.
“Thiệu Hải, chuyên của nhà họ Lý, tôi nể mặt cậu nên cũng không so đo nữa.
Những thằng nhóc này đã động tới chuyện của chúng tôi, không thể cứ thế bỏ qua được.” “Anh ta là ai?” Nghe thấy vậy, Trương Thiệu Hải liếc nhìn Sở Quốc Thiên, chỉ cảm thấy đối phương có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra.
“Là người Tuệ Mai tìm tới, nói cái gì mà là anh họ của nó, muốn lừa tôi và tổng giám đốc Hầu đây” Đinh Vũ Long cười lạnh đáp lời.
HỒ, thế sao, Tuệ Mai, có chuyện gì thế? Sao em lại vô duyên vô cớ tìm một người như thế? Có gì khó khăn thì em có thể nói với anh, nhất định anh sẽ giúp em.
Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, sao em lại vẫn xa cách, xem anh như người ngoài như thế?” Ngoài miệng, Trương Thiệu Hải nói ra những lời thân mật biết bao nhưng ánh mắt nhìn Lý Tuệ Mai lại ngập vẻ giễu cợt..