Sở Quốc Thiên làm sao không ý thức được điểm này, anh có chút xấu hổ cười cười: “Xin lỗi, tôi không phải ý tứ kia, tôi chỉ là...
Đại khái là lo lắng sau cuộc trò chuyện sẽ càng thêm lúng túng, Niếp Xuyên cắt ngang lời Sở Quốc Thiên: “Xin lỗi, tôi còn có chút chuyện, nói chuyện sau đi.”
Trên thực tế, loại chuyện này thật sự không thể trách Sở Quốc Thiên, dù sao anh cũng không biết đối phương nên xưng hô như thế nào, thời điểm đối phương giới thiệu cũng không có nói, Sở Quốc Thiên chỉ có thể dùng cách xưng hô của Bảo Nhi, lại không cẩn thận để cho đối phương hiểu lầm.
Sở Quốc Thiên không giải thích cũng tốt, càng giải thích Niếp Xuyên liền tin tưởng đối phương đối với mình vũ nhục, mặc dù chỉ là một ý niệm nhưng cũng đủ để cho cô ấy đem người này bỏ vào danh sách đen.
Niếp Xuyên nói xong liền xoay người rời đi, âm thầm cắn răng vì Bảo Nhi có một người bố như vậy mà tiếc hận.
Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Sở Quốc Thiên ý thức được mình xem như hoàn toàn đắc tội người cô giáo mới của Bảo Nhi.
Vốn anh còn muốn cùng cô giáo này giao tiếp tốt một chút, ai ngờ ngay từ đầu đã có một sự hiểu lầm lớn như vậy, thật sự là để cho anh không biết nên nói như thế nào mới tốt.
“Bố ơi, cô giáo Ba tại sao đã đi rồi?” Bảo Nhi có chút nghi hoặc nhìn Sở Quốc Thiên.
“Ừm, có lẽ cô giáo còn có chuyện quan trọng cần giải quyết
Sở Quốc Thiên có chút ngượng ngùng cười cười, không biết nên giải thích thế nào với Bảo Nhi.
Dù sao Bảo Nhi mới năm tuổi, dù thông minh đến đâu cũng không hiểu Sở Quốc Thiên cùng Niếp Xuyên có hiểu lầm, chỉ cảm thấy có chút thất vọng cùng bất đắc dĩ.
Dù sao Sở Quốc Thiên lần đầu tiên cùng cô giáo mới nói chuyện, cô bé còn chưa kịp giới thiệu cho bọn họ một chút.
“Bố ơi, vậy Bảo Nhi sẽ đưa bố đi gặp bạn bè của con, chúng con chơi rất tốt" Bảo Nhi cũng không nghĩ nhiều, kéo tay Sở Quốc Thiên đi đến phía sau phòng học.
Chỉ thấy bên ngoài lớp học đi vào một cô bé có hai đuôi ngựa, khuôn mặt cô bé mập mạp, đồng phục trường mẫu giáo màu xanh trắng, đi theo phía sau cô bé là một người phụ nữ trung niên.
“Bối Mộng, Bối Mộng” Bảo Nhi nhìn thấy cô bé liền vung tay nhào tới, rắn chắc cho đối phương một cái ôm.
Cô bé nhìn thấy Bảo Nhi cũng vui vẻ chạy tới.
“Bối Mộng, đây là bố tớ" Bảo Nhi có chút đắc ý chỉ vào Sở Quốc Thiên, khoe khoang nói.
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa nhìn về phía Sở Thiên, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười ngoan ngoãn: “Cháu chào chú Sở, cháu là Vương Bối Mộng, là bạn tốt của Bảo Nhi” “Xin chào Bối Mộng, cháu rất dễ thương." Sở Quốc Thiên nhìn Bảo Nhi, cười nói.
Nghe Sở Quốc Thiên trước mặt mình khen Bối Mộng,
Bảo Nhi nhất thời có chút tính tình nhỏ bé, cô bé túm tay áo Sở Quốc Thiên, có chút ủy khuất nhỏ bĩu môi: “Bố, chẳng lẽ Bảo Nhi không đáng yêu sao?” “Bảo Nhi đương nhiên là đáng yêu rồi.” Sở Quốc Thiên đương nhiên biết bảo bối nhà mình là ghen tuông, vội vàng nói.
Bảo Nhi dường như vẫn không hài lòng, đôi mắt to chớp chớp vài cái, không biết có ý nghĩ gì: “Bố, vậy con và Bối Mộng ai đáng yêu hơn.”
Cùng lúc đó, Sở Bối Mộng một bên cũng không thể không nhìn về phía Sở Quốc Thiên, trong mắt lộ ra chút chờ mong.
“À, cái này, hai con đương nhiên đều là bảo bối rất đáng yêu.
Sở Quốc Thiên hiện giờ đã đắc tội với cô giáo
Bảo Nhi, đối với đồng bọn của cô bé cũng rất để ý, đương nhiên không thể đắc tội.
“Cảm ơn chú.
Bối Mộng cười ngọt ngào, mà Bảo Nhi lại rất không vui vẻ, khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy không hài lòng..