Có Chồng Là Thần Y

Chương 762: Xảy Ra Chuyện Ngoài Ý Muốn






Sở Quốc Thiên đứng cách đó không xa, anh khẽ cau mày, sau đó cũng đi theo cô.
Nhưng đúng lúc này, không biết anh đã nhận ra cái gì, vẻ mặt anh chợt thay đổi, vội vàng lên tiếng ngăn cản “Thanh Di, dừng lại!”
Vừa đi tới chân khu chung cư thì Lâm Thanh Di nghe thấy giọng nói của Sở Quốc Thiên, cô không khỏi sửng sốt, theo bản năng xoay đầu lại, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng của đối phương.
Giây tiếp theo...
Râm!
Một tiếng nổ vang trời, chỉ thấy toàn bộ tầng một của khu chung cư trước mặt đã bị nổ tung.
Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di đã bị cơn sóng xung kích kinh hoàng từ vụ nổ thổi bay.
Râm!
Sở Quốc Thiên ôm chặt Lâm Thanh Di, sóng xung kích thổi bay hai người tới cạnh một bức tường.
Sở Quốc Thiên bị chấn động tới mức bản thân chỉ cảm thấy cổ họng có vị ngọt, anh cần chặt rằng nuốt nó xuống.

Trán Lâm Thanh Di đã bị thương, máu chảy ròng ròng xuống đất.
Hiện trường bị nổ tung, một mảnh hỗn loạn, tiếng hét vang lên không ngừng, đám đông trở nên náo loạn.


“Xảy ra chuyện gì vậy?” “Là một vụ nổ à? Hay là động đất?” “Mau gọi cấp cứu, còn nữa..
Có một đám người cách đó không xa vội vàng chạy tới trước mặt Sở Quốc Thiên: “Cậu Sở, cậu không sao chứ."
Vẻ mặt Sở Quốc Thiên vô cùng u ám.

Anh ngay lập tức kiểm tra tình trạng của Lâm Thanh Di.

Sau khi thấy cô không có gì đáng ngại, chỉ là não chịu chấn động nhẹ thì anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Gọi xe cứu thương!” “Vâng!”
Chỉ chốc lát sau, xe cứu thương đã đưa Lâm Thanh Di rời đi.
Sở Quốc Thiên lập tức gọi điện thoại báo cho Triệu Mai Hương và Lâm Minh Quang.
Sau khi hay tin, Triệu Mai Hương vừa khóc, vừa làm loạn, đi tới bệnh viện.
Sở Quốc Thiên không theo tới bệnh viện mà vội vàng sắp xếp người tiến hành điều tra xung quanh.
Lúc này, trong khu chung cư nồng nặc mùi khí gas.
Rõ ràng, khí gas bị rò rỉ nên đã dẫn tới sự cố phát nổ lần này, còn về phần chuyện này là ngoài ý muốn hay có người cố ý gây ra, trong lòng Sở Quốc Thiên cũng đã có tính toán.
Không ngờ, nhà họ Thẩm tìm đến cửa như vậy.
Sở Quốc Thiên trầm mặt, hai tay nắm chặt.
Một lát sau, có một người bước tới, báo cáo lại với Sở Quốc Thiên: "Cậu Sở, người bạn kia của cô Lâm đã chết rồi." “Những người khác đâu?” Sở Quốc Thiên trầm giọng hỏi.

“Không thấy bóng dáng của những người kia đầu, trong phòng chỉ có một mình cô ta.

Có lẽ đã có người sắp xếp thứ gì đó trong phòng cô ta, cô ta vừa mở cửa thì cơ quan đã sắp xếp trước sẽ bị kích hoạt:
Người đó trả lời.

“Lập tức tìm ra người phụ nữ đã tống tiền cô ta!" Sở Quốc Thiên trầm giọng nói.


“Tìm được rồi, có cần đưa tới chỗ cậu không?” “Không cần, để cô ta chuyển mấy câu tới nhà họ
Thẩm.

Trong mắt Sở Quốc Thiên thoảng xẹt qua tia lạnh lẽo: "Muốn báo thù, vậy “Tôi hiểu rồi.
Một nhóm người nhanh chóng tản ra, bắt đầu điều tra xung quanh.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Sở Quốc Thiên mới đi tới bệnh viện.

Vừa vào tới bệnh viện, Sở Quốc Thiên đã nghe thấy tiếng khóc lóc xé ruột xé gan của Triệu Mai Hương.

Triệu Mai Hương quay đầu, vừa hay nhìn thấy Sở Quốc Thiên, ngay sau đó bà ta lao tới chỗ anh như phát điện.

"Cậu là đồ sao chổi, đồ rác rưởi, đồ bỏ đi, đồ xui xẻo.
Cậu tới đây làm gì, đều là lỗi của cậu, là cậu đã hại con gái của tôi.” Triệu Mai Hương bất chấp tất cả, cứ thể lao vào mảng chửi, đánh đập Sở Quốc Thiên.

Cũng may Làm Minh Quang đã ra tay ngăn bà ta lại.

“Mai Hương, đây là bệnh viện, đừng làm loạn nữa!” “Ông buông tôi ra, để tôi đánh chết đồ sao chổi này, tôi phải đánh chết cậu ta, a.


Triệu Mai Hương hét lên.

“Đây là bệnh viện, bà gây chuyện ở đây sẽ ảnh hưởng tới Thanh Di, chẳng may xảy ra chuyện gì thì chúng ta phải làm sao?” Lâm Minh Quang vội vàng khuyên nhủ.
Dù Triệu Mai Hương rất tức giận nhưng nghĩ đến Lâm Thanh Di, bà ta cũng yên phận hơn nhiều.

Bà ta nói nhỏ lại, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên: “Đồ sao chổi này, tôi nói cho cậu biết, nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì thì dù tôi có chết cũng phải khiến cậu chết trước mặt tôi!”
Vẻ mặt Sở Quốc Thiên vô cùng khó coi, tâm trạng anh vốn đã rất kém, muốn tới thăm Lâm Thanh Di một lát, kết quả lại bị Triệu Mai Hương vừa đánh vừa chửi.
Anh không phải thánh nhân, càng không phải gỗ đá, anh cũng biết giận chứ.
Nếu không phải nể mặt Lâm Thanh Di thì anh đã bùng phát từ lâu rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới..