“Cô Lâm, chúng tôi là người do chủ tịch Sở sắp xếp qua đây để đón cô về, cô lên xe đi.” Trưởng nhóm bảo vệ đi tới, tỏ vẻ cung kính.
“Chủ tịch Sở? Không đúng, các anh nhầm phải không, tôi có biết ai là chủ tịch Sở đâu?” Lâm Uyển Vy càng thêm khó hiểu.
Hứa Sở Kiều đứng bên cạnh trông thấy thế thì vội vàng đi đến gần chỗ cô, kéo tay Lâm Uyển Vy bảo rằng: “Uyển Vy, mặc kệ bọn họ là ai, cứ để bọn họ cứu chúng ta đi đã, cứu cả anh trai tôi nữa, anh ấy.
sắp bị đánh chết mất thôi...
Lâm Uyển Vy cũng vững tâm lại, vội vàng nhìn người kia hỏi lại: “Các anh có thể giúp chúng tôi ư? Anh trai bạn tôi bị bọn họ đánh, bị thương rất nặng...!“Các anh không tiện giúp đỡ thì cũng không sao cả, các anh gọi xe cấp cứu giúp chúng tôi rồi gọi điện thoại cho công an để họ đến đay xử lý cũng được.
Vệ sĩ bật cười, đáp: “Cô Lâm đã ngỏ lời thì đương nhiên chúng tôi sẽ giúp đỡ hết mình, gọi điện thoại thì không cần đầu, tình huống nhỏ nhặt như thế này cứ để tôi, về chuyện cấp cứu, chúng tôi phải người đưa anh ta đi bệnh viện là được rồi.
Nói rồi anh ta đưa mắt ra hiệu, vệ sĩ xung quanh bèn vọt lên, dồn tên cầm đầu đảm choai choai đàn em vào một chỗ.
Đám người đó nhanh chóng bị áp chế, không hề có lấy một cơ hội để phản kháng.
“Cái đệt, các người làm cái gì đấy hả? Buông ra!
Buông...!“Mấy người đầu ra đến đây hả? Có biết đại ca của ông đây là ai không? Dám ra tay với bọn tao cơ à, bọn mày muốn chết hay sao!” Đám người choai choai đó nhao nhao làm ồn.
Nhưng đồng thời, bọn họ lại cũng đang thấy sợ hãi, đến độ giọng nói cũng trở nên run rẩy rõ ràng.
Dù sao bọn chúng cũng chỉ là một đám côn đồ đầu đường xó chợ mà thôi, quá lắm thì cũng chỉ biết bắt nạt học sinh ở trong các trường...phải mà thực sự đụng phải chuyện người thật việc thật thì mấy tên này còn nhát hơn đứa kia.
“Bỏ ra, các người định làm gì! Tôi đang là học sinh, vị thành niên đấy, các người làm thế với tôi không sợ tôi báo cảnh sát tố cáo các người hay sao!”
Hà Lộ San chẳng ngờ những người này lại có thể bất chợt ra tay như thế, cô ta quát lên the thẻ đồng thời cũng không ngừng vung nắm đấm loạn xạ.
Song sức lực cỡ đó thì có dùng để đấm lưng cho đảm vệ sĩ cũng chẳng bõ bèn gì.
Người vệ sĩ đang giữ cô ta cũng phải nhíu mày, quay đầu sang nhìn đội trưởng hỏi: “Anh cả, người này cũng là bạn của cô Lâm hay sao?”
Chẳng đợi Lâm Uyển Vy trả lời, Hứa Sở Kiều đứng bên cạnh cao giọng nói: “Không phải đầu, cô ta là người muốn hại Uyển Vy đấy!” “Vậy sao...!Đội trưởng nhóm vệ sĩ trầm mặt xuống “Chủ tịch Sở có nói, nếu là có người có ý hại đến cô Lâm thì lập tức bắt ké đó đến gặp ngài ấy!”
Hứa Sở Kiều nghe vậy thì lại nói: “Chính đám người này đòi bắt Uyển Vy phải quỳ xuống, lại còn muốn đánh muốn tát cô ấy nữa, không tin các anh thử hỏi mấy học sinh đứng ngoài kia xem, có mấy người đều trông thấy hết cả." “Mày, mày nói linh tinh gì đấy hả, mày câm miệng đi...!Hà Lộ San tỏ vẻ hoảng sợ mà nhìn Hứa Sở Kiều.
Lâm Uyển Vy thấy mọi chuyện diễn ra đang hơi quá đà bèn vội vàng hỏi: “Sở Kiều cậu từ từ đã, mấy anh này có khi là nhận nhầm người không chừng, giúp bọn mình giải vậy là tốt lắm rồi, đừng nói nữa...!“Không sao đâu Uyển Vy, bất kể thế nào thì cũng phải làm cho bọn nó nếm tí mùi mới được, kể cả sau này có bị phạt thì nhất định phải xả cho hả cơn tức này!” Hứa Sở
Kiều nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhưng mà.” Lâm Uyển Vy thấy có hơi không đành.
Mà nhóm vệ sĩ đứng một bên cũng trực tiếp vung tay, xách mấy người kia lũ lượt nhét vào trong xe.
“Mấy người bỏ ra, bỏ tôi ra.
“Tôi có làm cái gì đâu, mấy người túm tôi làm cái gì.
“Tại cô ta nhất định bắt bọn tôi đi qua đây, đừng có xen vào chuyện của bọn tôi."
Đám người Hà Lộ San không thể kiềm được mà gào hét đinh tai.
Chờ đến khi người qua đường kịp nhận ra có gì đó không đúng để mà rút điện thoại di động ra thì đã chẳng kịp nữa rồi..