Thạch Tĩnh Thường nghe thấy mấy lời đó, hi hi cười mấy tiếng, đứng lên đi được mấy bước, cười tươi nói: "Đạo diễn Quách à, đây là anh tự tay quay, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu, danh tiếng của anh ngày trước, thật đúng là không ai không biết, tôi tin chắc sẽ vô cùng chất lượng.
Theo lý mà nói, phía bên chúng tôi không cần biết là nể mặt anh hay bất kì điều gì, đúng là nên để phần tin lớn nhất trên trang bìa để quảng bá, nhưng vấn đề ở đây là, bây giờ vị trí quảng bá ở trang bìa, tất cả các chỗ trống đều đã có nội dung rồi, đã được sắp xếp xong cả, thật sự không còn dư ra một vị trí nào cho anh rồi.
“Ý của tôi là, nếu như có thể được thì, đạo diễn Quách anh đợi một chút được không? Biết đâu là hai, ba tháng sau, vị trí quảng bá của bên chúng tôi có thể trống ra rồi, đến lúc đó, tôi chắc chắn sẽ chừa cho anh trước tiên, liên lạc cho anh ngay, anh nghĩ xem có được không?”
Sở Quốc Thiên nghe được mấy lời này, trong lòng cười lạnh.
Sắc mặt của Quách Nam trở nên không tốt Hai ba tháng, ai mà chờ cho nổi chứ?
Không cần biết là ở lĩnh vực nào, chuyện đầu tư vốn chưa bao giờ có tình cảm xen vào, sẽ không nể mặt, càng không chừa cho người ta con đường sống.
Bây giờ đã đập vào đây nhiều tiền như vậy rồi, không có lí do gì mà đến đây mà thu tay lại, để không như vậy được.
Đây cũng không phải đầu tư mua bán vàng hay đầu tư chứng khoáng.
Lại nói, ai cũng nghe ra được, mấy lời này của Thạch Tĩnh Thường là đang cố ý tìm lý do để thoái thác, từ chối bọn họ.
Cho dù bọn họ bây giờ có đồng ý đi, lỡ đầu chở một hai tháng thật, đến lúc đó bọn hắn lại bảo không có vị trí, phải tiếp tục đợi, đến cuối cùng chỉ có thể càng kéo dài thời gian ra, chờ đến lúc chính mình cũng bỏ cuộc, hoặc là để lỡ đi thời cơ tốt nhất.
Đối với người như Thạch Tĩnh Thường, hắn không muốn đắc tội ai, lại muốn người ta tự biết khó mà lui, thì việc kéo dài thế này là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Vào đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột ngột mở ra.
Một nam một nữ từ ngoài bước vào, chính là nữ chính cũ lúc trước bị đuổi Từ Khanh Miên và đạo diễn Lưu, Lưu Võ Trí.
Thạch Tĩnh Thường nhìn thấy hai người họ, trên mặt liền tươi cười, vội vàng đứng lên nghênh đón.
“Ôi trời ơi, khách quý đến rồi, đạo diễn Lưu, còn có cô Từ Khanh Miên, hai người đến nhanh quá đi, lúc anh gọi điện cho tôi, tôi còn định đi đón hai người đây, nhưng mà bên tôi bỗng nhiên có việc đột xuất, nên làm lỡ mất thời gian, hai người thông cảm nhé,
Lưu Võ Trí ngước mặt, vẫy tay, nói: “Giám đốc Thạch à, chúng ta có quan hệ thế nào chứ, anh khách khi với tôi làm gì? Ha ha ha, chúng tôi biết anh rất bận, nên trực tiếp đến đầu rồi, anh không cần vội.”
Từ Khanh Miên đi cùng vào, vừa vào đã nhìn thấy Sở Quốc Thiên và Quách Nam, lúc trước lúc quay phim cô ta phải chị sự tức giận như vậy, hôm nay có thể gặp được, liền xả giận đi thôi.
Cô ta hừ một tiếng, lớn giọng cố ý nói: “Chà, đại đạo diễn hôm nay sao lại kh mình đi đến đây thế này, chúng tôi đến không đúng lúc rồi sao, làm phiền mấy người đang bàn bạc chuyện lớn mất thôi."
Thạch Tĩnh Thường nghe đến đây, mặt cười tít, nói: “Cũng không phải là chuyện lớn gì, đạo diễn Quách đây đến cũng giống như các anh thôi, đều là vì vị trí quảng bá ở trang đầu cả.
Lưu Võ Trí nhíu mày, chậc lưỡi, trên mặt biểu lộ sự không hài lòng: “Giám đốc Thạch, anh trước đó đã đồng ý với tôi rồi, đã hứa sẽ chừa lại vị trí đó cho tôi, bây giờ muốn cho tôi leo cây sao?”
Thạch Tĩnh Thường tự vỗ ngực mình, hào sảng nói: “Anh cứ yên tâm đi, cái vị trí này, tôi sớm đã bảo bọn họ chừa lại cho anh rồi, chỉ chờ tác phẩm của anh ra mắt là sắp xếp được cho anh ngay
Nghe đến đây, sắc mặt của Quách Nam và Sở Quốc Thiên đã kém lại càng kém hơn.
Quách Nam đứng bật dậy, lạnh giọng hỏi: “Giám đốc Thạch, ban nãy anh nói với tôi, vị trí quảng bá đã sắp xếp xong từ trước rồi, không còn chỗ trống nữa, bảo tôi chờ, bây giờ sao lại nói khác rồi?".