Thấy vậy, những người đang đứng vây quanh đó đều cứng họng.
Thua cũng đã thua rồi nhưng Hoàng Xuyên Đạo vẫn không muốn thừa nhận, đúng là không biết tốt xấu.
Ông ta nói là tự tìm được thuốc giải độc nhưng rõ ràng thuốc đó là do Thần Y Sở đưa cho.
Nếu không có Thần Y Sở, thật sự không biết ông ta đã xảy ra chuyện gì rồi.
Khi đã thua không muốn thừa nhận lại còn bắt con trai phải ra mặt.
Đúng là
Triệu Thiên Hoằng muốn nói gì đó nhưng đã bị Sở Quốc Thiên ngăn lại.
Sở Quốc Thiên cũng đã đoán được là tình huống sẽ trở nên như thế này.
Với tính cách của Hoàng Xuyên Đạo, nếu thua chắc chắn ông ta sẽ về lật lọng.
Bây giờ lại có người ra mặt giúp sức, ông ta đương nhiên sẽ muốn xí xóa coi như không có chuyện gì.
“Cướp tiệm thuốc? Lại còn so đo y thuật?” Hoàng Đăng nghiêm mặt nói.
“Y thuật vốn dĩ dùng để trị bệnh cứu người, làm sao lại có thể bị mấy thể lực xấu xa sử dụng để tranh đoạt quyền luc?" “Hơn nữa, trong xã hội pháp quyền ngày nay, cố ý gây ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của người khác là vi phạm pháp luật, còn cả chuyện đầu độc, cái này trực tiếp cấu thành tội trạng đấy.
Hoàng Đăng chế nhạo, quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên.
“Chàng trai trẻ, cậu là người của phòng khám nào? Tôi muốn điều tra cậu, hơn nữa còn phải thu hồi giấy phép hành nghề của cậu!
Nữ bác sĩ kia không đợi Sở Quốc Thiên trả lời, cô ta vội vàng xen vào: “Anh ta đến từ Hoan Châu, còn tự xưng là Thần Y Sở, vô duyên vô cớ đến đây khiêu chiến.
Anh Đăng, anh phải cho cậu ta một bài học!
Hoàng Đăng gật gật đầu, nhìn Sở Quốc Thiên: “Cậu là người từ nơi khác đến, lại còn dám đến Yên Kinh chúng tôi gây chuyện! Liều lĩnh và bốc đồng như vậy, tôi không nghĩ rằng cậu thích hợp với nghề bác sĩ này!”
Hoàng Đăng nói xong xua tay: “Kiểm tra! Nhất định phải kiểm tra!" “Đừng để đến sau này, bất cứ ai cũng dám xưng mình là thần y
Mấy người đứng phía sau lần lượt lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi người thông báo với bên phía Hoan Châu, phối hợp với bọn họ để cùng nhau hành động.
Sở Quốc Thiên tỏ vẻ thờ ơ như thể không có chuyện gì quan trọng.
“Dám chơi mà không dám lãnh hậu quả, đúng là nực
Sự thờ ơ của Sở Quốc Thiên đã kích động Hoàng Đăng.
Hắn cảm thấy uy quyền của mình bị dẫm đạp, vẻ mặt trầm xuống, bước tới trước mặt Sở Quốc Thiên.
“Cậu là người phạm pháp trước thì lấy tư cách gì nói những lời như vậy?” “Ngoài ra, ai thua ai thắng không phải chỉ do cậu nói là xong, cũng không phải những người này nói là được, mà phải là tôi!”
Hoàng Đăng nhìn thẳng vào mắt Sở Quốc Thiên, ép Sở
Quốc Thiên phải cúi mặt trước hắn.
Nhưng Sở Quốc Thiên chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương, khịt mũi nói: “Các người không cần thể diện nữa à? Nói ra không sợ người khác chê cười sao?” “Chê cười? Ai dám cười tôi?” Hoàng Đăng lớn tiếng nói: “Ai dám thì đứng ra đây!”
Hoàng Đăng nói xong liền liếc nhìn xung quanh một lượt, mọi người đều nhìn đi chỗ khác, cúi đầu im lặng né tránh.
Hoàng Đăng là con trai của Hoàng Xuyên Đạo, cũng là nhân vật lớn trong chính quyền địa phương, nếu lỡ có đắc tội thì sau này không chỉ bị chèn ép, bị gây khó dễ mà có khi còn không được sống yên?
Ai muốn tự chuốc lấy rắc rối chứ?
Thấy vậy, miệng anh ta như rộng ra, vẻ đắc thắng trong mắt hiện rõ.
Sở Quốc Thiên giương mắt: “Xem ra đây là anh muốn ỷ thế hiếp người?
Nghe vậy, Hoàng Đăng bật cười: “Tôi ỷ thế hiếp người thì đã sao? Đó cũng là quyền của tôi! Cậu là cái thá gì mà dám lên tiếng ở đây? Nhưng chỉ sợ không ai nghe những gì cậu nói, chi bằng đánh cái rằm cho xong ha ha ha “Tôi nói cho cậu biết, tiệm thuốc của bố tôi, cậu đừng có ý định cướp mất.
Nếu cậu không phục, có bản lĩnh thì cử động đến tôi xem.
Hoàng Đăng bày ra bộ mặt không sợ trời không sợ đất.
Sở Quốc Thiên giễu cợt nói: "Xem ra có vẻ thân phận của anh không hề tầm thường.
Hoàng Đăng nhẹ giọng: "Không lớn không nhỏ nhưng đủ để xử cậu!” “Tôi không nghĩ là như vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói có vẻ già nua nhưng uy nghiêm đột nhiên vang lên từ phía sau lưng..