“Anh đừng nghe anh ta nói linh tinh, không biết lấy căn cứ từ đầu, không biết gì đến đây giả vờ hiểu chuyện gây phiền phức, cậu không muốn sống nữa hả.
Người phụ nữ bị Sở Quốc Thiên nhìn thấu, mặt đỏ ửng, nhưng vẫn không chịu thừa nhận, ngược lại còn cứng cổ cứng họng cãi mắng.
Sở Quốc Thiên nói một cách bình tĩnh: “Có phải nói bừa hay không, trong lòng chị biết rõ, vấn đề đơn giản như thế này, thậm trí không cần uống thuốc, tiêm vài mũi cũng có thể giải quyết “Cậu nói linh tinh gì thế?” Người phụ nữ cắn răng cần lợi nói.
“Rốt cuộc là tôi nói linh tinh hay là chị không có đạo đức nghề nghiệp, thử đi rồi biết." Nói rồi Sở Quốc Thiên ra hiệu cho Triệu Thiên Hoảng cầm kim tiêm đến, đi đến trước mặt người đàn ông đó, dường như không có tác dụng gì.
Nhưng không lâu sau, anh ta thử lắc lắc đầu, mặt bằng hiện vẻ bất ngờ.
"Ôi, không đau nữa rồi, thật sự là không đau nữa rồi “Cũng không chóng mặt nữa, trời ơi, thật lợi hại, thần y! Người đàn ông nhìn Sở Quốc Thiên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Anh ta không kìm được chắp tay lạy: “Ngài mới đúng là thần y thực sự, bệnh này của tôi đã rất lâu rồi không thấy khỏi, may có bạn bè giới thiệu đến đây.
Lúc đầu nghĩ tuy rằng hiệu quả chậm, nhưng có hiệu quả cũng còn hơn là không có cải thiện gì, không ngờ, căn bệnh trời đánh này lại bại dưới tay ngài, cũng là ngài giải quyết xong trong nháy mắt, lợi hại, lợi hại!”
Căn bệnh đau đầu này vốn dĩ không phải bệnh gì nghiêm trọng, nhưng người bệnh nhân này mỗi lần đều lặp lại như thế, mỗi lần đều cảm thấy có vẻ như sắp khỏi rồi, nếu không để ý đến nữa, lại càng nghiêm trọng, thật là khiến anh ta phải chịu đựng nhiều rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, tiêm hai mũi, cảm giác quay cuồng lúc đầu, trong phút chốc đã tan biến.
Người nữ bác sĩ thấy vậy, trên mặt tức giận bừng bừng, lần này như bị người khác giảng một bạt tai vào mặt.
Những bệnh nhân chú ý tới động tĩnh bên này đều bị Sở Quốc Thiên thu hút đến đây hết, đều tranh giành muốn
Sở Quốc Thiên chuẩn đoán bệnh cho mình.
“Cậu còn như thế nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ đến đuổi cậu đi, cậu làm vậy là đang làm loạn đấy.
Người nữ bác sĩ nhìn Sở Quốc Thiên rồi lại dẹp những người bệnh nhân kia sang chỗ khác, sắc mặt rất khó coi, giọng nói tức giận.
“Tính tình này của chị, cũng thật nóng nảy” Sở Quốc Thiên cười lạnh lùng nói.
“Nếu như tôi không đoán nhầm thì khoảng thời gian này chị hay tức giận, trạng thái da dẻ cũng không được như trước, không có chuyện gì, cũng luôn cảm thấy trong lòng bất an, đúng không?”
Sắc mặt nữ bác sĩ trầm xuống, tình trạng này đúng là đã xuất hiện một khoảng thời gian rồi, nhưng cô ta chưa từng nói với ai.
Không biết Sở Quốc Thiên có ý gì, người nữ bác sĩ không nói gì.
Những người xung quanh khoảng thời gian này nhìn thấy những biểu hiện nóng nảy đó của cô ta không kìm được liền gật đầu.
Người bác sĩ nữ không có ý tốt gì, nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên: “Liên quan gì đến cậu! Bây giờ rất nhiều người trẻ đều gặp phải tình trạng này, đa phần đều là gì áp lực do công việc mà thôi.”
Sở Quốc Thiên lắc đầu: “Người khác có lẽ là do áp lực, nhưng chị, không phải.
Sắc mặt nữ bác sĩ biến đổi, rồi nhìn Sở Quốc Thiên từ từ nói: “Chị cần một người bạn trai.
Hừ
Xung quanh bỗng nhiên phát ra những tiếng cười.
Người nữ bác sĩ sắc mặt ngại ngùng, có phần hơi trốn tránh: “Cần cậu quản sao!” Sở Quốc Thiên không thèm để ý cô ta nữa, mà đứng ở giữa phòng khám, nói một cách lạnh lùng.
“Hoàng Xuyên Đạo, ông lại có gan đi tìm người để khiến chiến, thì đừng trốn trong đó như con rùa rụt cổ nữa! Ra đây chiến đấu trực tiếp với tôi đi!” “Hahaha, tên nhóc này, nếu như cậu đã mạnh miệng như thế, vậy tôi sẽ dạy dỗ cậu!” “Nếu không thì cậu sẽ không biết đạo lí núi cao còn có núi cao hơn này!”
Cùng với tiếng cười ròn rã, Sở Quốc Thiên từ trong ánh mất xuất hiện một người đeo kính, một người đứng tuổi bóng dáng chững chạc..