Có Chồng Là Thần Y

Chương 698: Bồi Thường Xin Lỗi






"Thầny Sở, sao cậu không chịu chú ý một chút." "Đúng vậy, chúng ta đều là khách quen, vì tin mấy người nên mới đến đây, vậy mà mấy người lại gây ra chuyện như vậy..

"Nhanh bồi thường rồi xin lỗi người ta đi, nếu không người ta đưa ra tòa thì thành kiện cáo mất rồi" "Người dù sao cũng có lúc lỡ tau, cũng không cần kiên quyết phủ nhận, bồi thường tiền là được, phải an ủi người nhà bệnh nhân mới đúng."
Mọi người xung quanh đều dốc lòng khuyên nhủ
Người đàn ông trung niên tự tin nói, "Mày nghe đi, nghe đi xem nào, chính là vấn đề của mày mà mày còn không chịu thừa nhận, đừng hòng chống chế, nhận sai xin lỗi đi!"
Sở Quốc Thiên vẻ mặt bình tĩnh đích nhìn đối phương, "Ông muốn thế nào?" "15 tỷ, không thiếu một xu, bằng không tạo liên kiện lên tòa, để cho bọn họ xử lý"
Người đàn ông trung niên đúng lý hợp tình nhìn Sở Quốc Thiên, tiếp tục nói, "Lập tức cho tôi một câu trả lời " "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Người đàn ông trung niên sắc mặt trầm xuống, cần răng nói, "Mày nói gì?" Sở Quốc Thiên thu hồi tầm mắt, nhìn người phụ nữ nằm trên sàn, nghĩ một chút rồi nói, "Thế này thì sao, tôi trả lại cho ông một người vợ vẫn còn thở, được không?" Nghe vậy, mọi người đều nhìn nhau, không rõ anh như vậy là có ý gì.

"Thần y Sở, thuốc chuẩn bị xong rồi." Đúng lúc này, Triệu Thiên Hoằng vừa rời đi một lúc cầm đến một viên thuốc
Người đàn ông trung niên nhướng mày, vẻ mặt đề phòng nhìn Sở Quốc Thiên, "Các người muốn làm gì?" Sở Quốc Thiên nhận viên thuốc từ tay Triệu Thiên

Hoằng vẻ mặt lạnh lùng nói, "Bây giờ ngay trước mặt mọi người tôi sẽ cho vợ ông uống viên thuốc này, hơn nữa tôi cam đoan, sau khi uống xong bà ấy sẽ lập tức tỉnh dậy" "Nếu bà ấy vẫn không tỉnh thì sao?" Ông ta cười nhạo, không hề để tâm đến lời nói của Sở Quốc Thiên.

"Vậy thì tôi đền ông 30 tỷ, cũng đóng cửa Y Đạo Môn được không?"
Sở Quốc Thiên không đợi đối phương đích trả lời, quay đầu nhìn Triệu Thiên Hoằng nói, "Mở miệng bà ấy ra!"
Nhưng chính vào lúc này, người đàn ông kia liền giật mình, kích động hét lên, "Không được, vợ tôi đã bị mấy người hại chết, bây giờ sao có thể để mấy người động chạm vào thi thể bà ấy? Mày đúng là quá đáng ! Mấy người là loại bác sĩ độc ác! Cút ngay!"
Đám thanh niên đi theo cũng kêu gào, cả đám ngăn không cho Sở Quốc Thiên nhét thuốc vào người phụ nữ trên sàn.
Triệu Thiên Hoằng vội vàng gọi người ngăn cản đảm người kia động thủ.

Nhưng bọn họ chỉ vừa động đến người đàn ông trung niên đã thấy ông ta bỗng loáng một cái, thân hình vừa đung đưa đã đánh bật mấy người ra ngoài.

Triệu Thiên Hoằng trong lòng kinh hãi.

Mấy người kia thấy thế liền muốn sang đó, thế nhưng kết quả vẫn bị người đàn ông trung niên kia đá ra ngoài.
Thân thủ của người này không hề tầm thường.

Sở Quốc Thiên chau mày, liền vung tay lên, một cây ngân châm bay thẳng đến người đàn ông đó.

"A!" Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết.
Người đàn ông đó run lên, cứ như mất đi sức lực chống đỡ, yếu ớt nằm trên sàn, không hề nhìn ra chút uy lực nào như vừa nãy.
Vẻ mặt ông ta kinh ngạc nhìn Sở Quốc Thiên, dường như không nghĩ đến việc anh chỉ cần vung ta lên, thế là ông ta liền bị đánh bại.
Cùng lúc đó, Triệu Thiên Hoằng đã nhanh chóng mở miệng người phụ nữ nằm trên sàn.
Ngón tay Sở Quốc Thiên dùng lực một chút, viên thuốc đã bị nghiền thành bột, nhét vào miệng người phụ nữ.
Triệu Thiên Hoằng nhờ người đem nước nóng lại đổ luôn vào miệng người phụ nữ, ép nuốt thuốc vào.

Người đàn ông trung niên không kịp ngăn lại, chỉ có thể kêu lên thảm thiết một tiếng, "Không được.".