Tốc độ của anh ta rất nhanh, người bình thường rất khó nhìn rõ được bóng dáng anh ta lao tới...
Ngay khi dao găm của anh ta sắp lao đến trước mặt Sở Quốc Thiên.
Thân thể Sở Quốc Thiên đột nhiên lóe lên, đón thế công kích của đối phương, đồng thời nắm bàn tay trái, nên một quyền lên bụng đối phương.
Trong nháy mắt người mặc áo đen bị đánh bay ra ngoài, nên thẳng lên cái đồng hồ treo trên tường, thủy tinh vỡ toang rơi xuống đất.
"Thần...!thần y Sở?"
Vương Văn Biên nhìn thanh niên xa lạ kia, sau khi chứng kiến sức mạnh một quyền của đối phương thì trong lòng kinh ngạc, đã mơ hồ đoán được thân phận của người mới tới.
Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn Vương Toàn, gần như chỉ một giây tiếp theo anh vừa lắc mình một cái đã tới trước mặt đối phương.
Anh không nói một lời nào, nhấc chân đá thẳng một cú rất mạnh lên đầu gối Vương Toàn.
Đau đớn kịch liệt làm cho thân thể Vương Văn Biên không chống đỡ được, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên trong phòng, Vương Văn Biên vội vàng hô lên: "Thần y Sở tha mạng, là do nhà Nam Cung sai tôi làm, thần y Sở, không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan gì đến tôi...!"Nam Cung...!Sở Quốc Thiên cười lạnh một tiếng.
"Dạ, dạ, phải...!Là nhà Nam Cung, thần y Sở, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, tôi sai rồi, là do bọn họ sai tôi làm." Vương Văn Biên cuộn người lại, rùng mình nói ra tiếng.
"Xử lý sạch sẽ đi." Sở Quốc Thiên không để ý đến anh ta, nói với Quách Tiên Nhan ở bên cạnh: "Sau đó chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, tôi muốn đi Yên Kinh"
Rồi xoay người ra khỏi căn phòng.
"Bây giờ luôn ạ?" Quách Tiên Nhan sửng sốt.
"Ngay bây giờ, tôi chờ cậu ở cửa, mau lên!" Sở Quốc Thiên nói lạnh nhạt.
Lần này nên làm cho chuyện này hoàn toàn kết thúc đi thôi.
Quách Tiên Nhan lên tiếng trả lời, sai người xử lý sạch sẽ bên này.
Rất nhanh sau đó theo sắp xếp của Quách Tiên Nhan xe đã chạy đến cửa.
Sau khi lên xe Quách Tiên Nhan thử hỏi: "Anh à, lần này đi qua đó vội vã như vậy là có chuyện gì?"
Sở Quốc Thiên giương mắt lên, ý lạnh ở đáy mắt như băng tuyết tháng ba: "Nhà Nam Cung!"
Nam Cung...
Chỉ đơn giản mấy chữ đã đủ để nói lên tất cả.
"Em hiểu rồi." Quách Tiên Nhan nghiêm mặt nói.
Tựa vào chỗ tựa của ghế xe sắc mặt Sở Quốc Thiên trở nên rất khó coi.
"Lái nhanh hơn đi.
Anh không nhịn được thúc giục.
"Vâng." Bầu không khí quá áp lực Quách Tiên Nhan không tiện nói nhiều.
"Anh, chỗ này còn cách Yên Kinh một đoạn đường nữa, nếu không anh cứ nghỉ ngơi trước đi, đến nơi em sẽ gọi anh."
Sở Quốc Thiên khoát tay, giờ anh đang phẫn nộ vô cùng, làm gì còn có tâm trạng để nghỉ ngơi?
Quách Tiên Nhan thấy thế cũng không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Yên Kinh, nhà Nam Cung.
Bóng đêm sâu thẳm, con người tĩnh lặng trong đêm tối, trong nhà Nam Cung lại đèn đuốc sáng trưng.
Trong đại sảnh, mấy chục người đang tụ lại cùng một chỗ, vẻ mặt trầm trọng, không biết đang nói chuyện gì, hay là ở đang chờ đợi cái gì.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hơn nửa đêm không ngủ được lại kêu hết chúng tôi đến, mà cũng chẳng nói gì...!Vợ Nam Cung Đức Triệu Văn Nhã không nhịn được oán trách: "Tôi đi ngủ đây, dưỡng nhan mà cũng bị làm phiền.
Nam Cung Đức Triệu nghe vậy đột nhiên cầm lấy chén trà trên bàn hung hăng ném ra ngoài, nổi giận mắng: "Tình huống bây giờ đã như thế nào rồi còn để ý mấy việc đó hả? Chuyện trong nhà cũng không biết quan tâm, lấy bà về làm cái gì? Câm miệng lại cho tôi.
Còn nhiều lời nữa thì cút đi cho tôi.”
Văn Nhã bị dọa không nhẹ, nước trà làm ướt đôi dép bà ta đang đi, nước nóng bỗng đổ tới làm bà ta nhảy dựng lên.
Văn Nhã cũng là người tính tình ngang ngược, trừng mắt lên chửi lại: "Nam Cung Đức Triệu, ông có bệnh à, nổi điền với tôi làm gì? Ông nghĩ là tôi thèm ở lại đây với mấy người chắc? Đi thì đi.
Ai hiếm lạ gì ai."
Ném những lời này lại Văn Nhã liền quay đầu, xoay người đi ra khỏi phòng.
Nam Cung Đức Triệu đứng tại chỗ tức giận thở nặng nề, nửa ngày không nói nổi một câu.
Một lúc lâu sau.
"Sự việc thế nào rồi?" Nén lại cơn tức giận, mặt Nam Cung Đức Triệu bình tĩnh nhìn sang Nam Cung Mộ Phong Lâm ở một bên.
Sắc mặt Nam Cung Mộ Phong Lâm khó coi, nói: "Vẫn chưa có tin tức gì, sát thủ ở bên đó cũng không liên lạc được, không biết tình huống như thế nào rồi, sợ là...
Mặt Nam Cung Đức Triệu trầm xuống: "Ý là hỏng rồi phải không?"
Nam Cung Mộ Phong Lâm lắc đầu: "Cũng không nhất định như thế, con đã phải người đi ra ngoài nghe ngóng, có tin tức gì họ sẽ báo ngay cho con.
Đang nói thì chuông điện thoại của Nam Cung Một Phong Lâm đột nhiên vang lên..