Có Chồng Là Thần Y

Chương 652: Ra Tay Giúp Đỡ






Một người kh lưng lấy lòng nói: “Đại ca, khi nào cũng cho bọn em nếm cái mới đi ạ.
Người đàn ông nọ khinh thường liếc kẻ kia một cái: “Mẹ nó, vội cái gì, đợi ông đây làm xong chuyện, chúng mày muốn làm gì thì làm!” "Hi hi, cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca.

Mấy tên đàn em lấy lòng mà đáp.
Người phụ nữ nghe được mà hoảng sợ, nước mắt không kìm được mà chảy dài.
Nhưng ngay khi mấy kẻ kia định nâng người phụ nữ đó lên, bỗng có vài tiếng kêu thảm thiết.

Người đàn ông trung niên đang hút thuốc định rời khi nghe tiếng liền quay đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: “Có chuyện gì!"
Anh ta còn chưa nhìn rõ, trên mặt đã có một cơn gió mạnh thổi ra.
Cảm giác như cả người mình bị phủ bởi một bóng người sau đó bị một gậy nên thật mạnh.
Trước khi người đàn ông mất đi tri giác ngã trên nền đất, nhìn thấy mấy tên đàn em vây quanh người phụ nữ kia, sớm đã giống như xác chết nằm bất tỉnh nhân sự trên đất rồi.
Người phụ nữ sợ hãi trừng to mắt, không dám tin vào cảnh trước mắt.
Chỉ thấy một người trẻ tuổi ăn mặc đơn giản đứng ở phía trước, sắc mặt lạnh lùng.

Trong lòng người phụ nữ vừa mừng vừa sợ, đặc biệt là loại cảm giác sống sót sau tai nạn, dường như khiến cho cô không khỏi thét gào.
Người này là ai? Anh ấy tới cứu mình ư?
Người đàn ông có một vết sẹo trên mặt nằm ra đất, máu mũi chảy đầy mặt, trông rất là buồn cười.
Sở Quốc Thiên ra tay quá nhanh, vốn không cho mấy kẻ kia có thời gian để phản ứng.

“Anh...!anh là ai?” Người phụ nữ bình tĩnh lại cất tiếng hỏi.
Sở Quốc Thiên chưa trả lời, mà là kiểm tra một lượt tình hình của mấy người nọ.
Người phụ nữ ôm ngực không ngừng hít thở sâu, chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhất thời không phản ứng kịp.
Bởi vì vết thương ở chân, cô ấy không có cách nào đứng lên được như ý muốn.
Ngược lại còn đụng vào vết thương, đau tới mức khiến cô ấy trợn mắt nhe răng.
Tuy người phụ nữ chảy rất nhiều máu, nhưng vẫn còn có thể gọi là tỉnh táo, sắc mặt trắng bệch nói cảm ơn với Sở Quốc Thiên: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi, có thể nói cho tôi tên của anh không?”
Sở Quốc Thiên không đáp lời, nhíu mày kiểm tra vết thương trên chân của đối phương.
Thấy đối phương không nói chuyện, người phụ nữ cũng không dây dưa, suy nghĩ cho rằng đối phương không muốn để lộ thân phận, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Người phụ nữ này tính cách mạnh mẽ, cảm thấy Sở Quốc Thiên cứu cô ấy, nhưng lại không muốn nhận lời cảm ơn của mình, luôn cứ thấy bản thân nợ cái gì rồi.

Đúng lúc người phụ nữ đang do dự làm sao để biết chút thông tin, Sở Quốc Thiên đột nhiên mở miệng nói.

“Cởi tất ra đi.
Người phụ nữ nọ ngây người, mặt đầy vẻ khó tin mà ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong lòng cô ấy kinh hãi, chỉ nghĩ mình trốn được khỏi hang hổ, lại tiến vào hang sói.

Tuy trong lòng tuyệt vọng, nhưng vẫn nghiêm giọng hét lên: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, kề dao vào cổ, tôi chết cũng không để anh làm gì tôi đâu!”
Sở Quốc Thiên ngạc nhiên, sau đó chỉ vào chân cô ấy mà giải thích: “Chân cô bị thương nặng quá, có khả năng ảnh hưởng tới mạch máu quan trọng, không xử lý kịp thời, tới bệnh viện cũng vô dụng!”
Người phụ nữ lặng người đi, lúc này mới hiểu Sở Quốc Thiên không giống như những gì cô ta nghĩ, gò má nóng lên.
Cô ấy chậm rãi cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Anh có thể giúp tôi cầm máu không?"
Sở Quốc Thiên gật đầu: “Tôi biết một chút y dược, có thể giúp cô cầm máu, giảm đau, tới khi cô đi bệnh viện chữa trị lại, thì không có vấn đề gì rồi.” “Vậy, cảm ơn anh nha.

Người phụ nữ đỏ cả mặt, có chút ngại ngùng đáp.
Cô ấy nhìn vết thương của mình, cử động một cái....