Đối phương vẫn còn đang ngủ, anh không muốn quây ray.
Còn Bảo Nhi thì người lại, không ngừng làm ầm ĩ, cô bê bò lên trên giường bò lai gần Lâm Thanh Di sau đó như nhún hai cái, hình như là cô bé ngửi thấy mùi rượu cho đến nhìn Sở Quốc Thiên mà khanh khách nói “Mẹ mùi hôi, mẹ mùi hội quả
Sở Quốc Thiên buồn cười sở lên chiếc đầu nhỏ của cô bé: "Được rồi, không nên làm loạn, mẹ rất là mệt, để cho mẹ con nghỉ ngơi thật tốt nào, bố đi làm cho con đồ ăn sáng.
“Được, bố là tốt nhất, Bảo Nhà muốn xem bộ nấu bữa sáng!” Bảo Nhi hoạn hồ một cái sau đó dạng hay tay VỀ phía Sở Quốc Thiên
Sở Quốc Thiên cười cười, sau đó bể bầu Nhi lên đi xuống dưới lâu.
Hai người, có bé nhỏ đang người ở trên ghế sẽ pha xem
Trong phòng khách,
TV, còn một người thì đang bạn liệu ở trong nhà trun Trên TV đang chiều chương trình chu heo Pelle, đây là phim hoạt hình ta Hảo Nhi thich xem nhat
Vốn là Bảo Nhi có chút hướng phải nhưng mà trong nháy mắt khi mở TV thì Bảo Nhi liền ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt ngoan ngoãn.
mười phút sau, Sở Quốc Thiên từ trong phòng bếp đi ra, trên tay bưng một chiếc bánh Pudding trứng sữa.
“Bảo Nhi, tới đây ăn sáng nào.” “Vâng thưa bố.
Ngoài miệng thì Bảo Nhi đáp ứng như vậy nhưng mà vẫn không có ý định rời khỏi ghế sô pha, đôi mắt to vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV đang chiếu phim hoạt hình chú heo Pebba, xem vô cùng nhập tâm.
“Bảo Nhi, ăn sáng trước có được không? Sau khi ăn no rồi thì chúng ta tiếp tục xem không được sao?”
Sở Quốc Thiên đem đồ ăn sáng đặt ở trên bàn, sau đó quay người đi đến chỗ Bảo Nhi đang dang hai tay ra.
Bảo Nhi thấy vậy thì ngoan ngoãn đưa hai tay nhỏ của mình ra, nhỏ cong lên: “Bảo Nhi muốn bố ôm!” Nụ cười ở trong mắt của Sở Quốc Thiên càng sâu hơn, sau đó ôm lấy Bảo Nhi: “Được rồi, bố đưa Bảo Nhi đi ăn sáng!”
Đặt Bảo Nhi ngời ở trên ghế, Sở Quốc Thiên cẩn thận đeo cho cô bé chiếc khăn ăn nhỏ, sau đó cầm lấy thìa xúc một thìa nóng, thổi thổi xác định là không còn nóng thì mới bón cho Bảo Nhi ăn.
“Rất ngon!” Sau khi Bảo Nhi ăn xong thì vui vẻ nói.
“Vậy thì ăn nhiều một chút, về sau mới có thể cao lên được, con biết chưa?” Sở Quốc Thiên cảm thấy trái tim của mình đã bị Bảo Nhi hòa tan.
Bảo Nhi đẩy cánh tay của Sở Quốc Thiên ra sau đó nói: “Bố cũng ăn đi “Bố đã ăn rồi, ăn rất no, đây là của Bảo Nhi, Bảo Nhi phải ăn hết có biết không?”
Sở Quốc Thiên dỗ cô bé.
“Vâng a!” Bảo Nhi cười vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong thì Sở Quốc Thiên dọn dẹp cốc chén, sau đó cầm giấy ăn lau khỏe miệng cho Bảo Nhi.
“Bố ơi, Bảo Nhi muốn được ôm một cái.” Giọng nói trẻ con của Bảo Nhi vừa nói vừa vươn cánh tay nhỏ bé của mình ra
Sở Quốc Thiên làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của con gái yêu của mình được? Anh đưa tay ra ôm Bảo Nhi qua đỉnh đầu.
Bảo Nhi vui vẻ hô một tiếng, vòng vào cổ của Sở Quốc
Thiên: “Bảo Nhi thích bố
Nói xong thì dùng cái miệng đầy mùi sữa hôn vào má của Sở Quốc Thiên.
“Bảo Nhi muốn làm công chúa nhỏ của “Được, con mãi mãi là công chúa nhỏ của bố mà bố thích nhất.
Sở Quốc Thiên xoa đỉnh đầu của Bảo Nhi.
“Thật sao?” Đôi mắt to của Bảo Nhi vô cùng chờ mong.
“Đương nhiên, làm sao mà bố có thể gạt Bảo Nhi được?” Sở Quốc Thiên vô cùng chân thành nói.
“Bảo Nhi tin tưởng bố, bố cũng chính là người mà Bảo Nhi thích nhất!”
Ngay khi hai người Sở Quốc Thiên và Bảo Nhi đang chơi đùa thì từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa..