Có Chồng Là Thần Y

Chương 629: Không Lừa Ông






“Ông đứng yên đó!”
Sở Quốc Thiên hét lên một tiếng đầy lạnh lùng, bước thẳng tới người đối diện.

“Cô em, vốn là anh đây dự định vui vẻ với em một chút nhưng hôm nay tôi có việc quan trọng cần phải làm, nhưng mà cô em đừng buồn, ngày tháng sau này còn dài, chúng ta hẹn lần sau cũng không muộn.

Ha ha
Lúc Đầu Trọc nói thì ánh mắt gian tà nhìn lướt cả người Lâm Thanh Di từ trên xuống dưới.
Ông ta thật sự không biết là trong một thành phố nhỏ như vậy mà lại có được một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như thế này.
Đáng tiếc là bây giờ tình thế không cho phép, hôm nay thật sự có việc quan trọng cần phải làm.

Trợ lý ở một bên thấy vậy thì vội vàng bước lên trước, kéo Lâm Thanh Di, muốn cô cùng mình rời khỏi chỗ này.

Nhưng không ngờ là Lâm Thanh Di không hề có ý định rời khỏi đây cùng với trợ lý: “Thả tôi ra, tôi không đi, tôi muốn ở lại đây với Sở Quốc Thiên! "Anh vốn không phải là thần y gì đó, anh chỉ là một người bình thường thôi."
Lâm Thanh Di nghẹn ngào lên tiếng, đôi mắt đỏ ửng.

“Tổng giám đốc Lâm...!Trợ lý không biết phải khuyên Lâm Thanh Di như thế nào.

Người đàn ông Đầu Trọc nghe vậy thì thay đổi thái độ: “Cái gì? Cậu không phải thần y Sở?" “Đúng vậy, anh ấy vốn không phải thần y Sở, anh ấy chỉ là chồng tôi thôi, là ba của con tôi, anh ấy tới nhà tôi ở rể, vốn không có thành tựu gì cả, anh ấy đang lừa ông đấy!” Lâm Thanh Di hét lên một cách liều lĩnh.

“Chết tiệt, mày còn dám lừa tao! Thằng ranh con!” Đầu
Trọc nghe vậy thì lập tức nổi giận.
Nhưng đúng lúc này, Sở Quốc Thiên nhanh chóng bước lên một bước dài, nắm lấy cánh tay của Lâm Thanh Di, dùng sức đẩy cô ra khỏi căn phòng này.
Ngay lúc Sở Quốc Thiên vừa định quay người lại định đối đầu với người đàn ông Đầu Trọc thì ông ta đã giơ súng lên, nhằm ngay anh mà bắn.
Sở Quốc Thiên khựng lại tại chỗ, không có thêm chút động tác nào.

“Sở Quốc Thiên!” Giọng gào khóc của Lâm Thanh Di vang lên ngoài cửa.
Trợ lý dùng hết sức lực, cố gắng kéo tay cô, không cho cô xông vào phòng.

“Em mau đi khỏi đây, anh không sao đâu!” Sở Quốc
Thiên kêu lên.

“Không, em không đi! Anh ra đây.” Lâm Thanh Di dường như đã mất lý trí, vẫn luôn muốn chạy tới chỗ của Sở Quốc Thiên.
Nhưng vào lúc này, mấy người nhân viên chính quyền đã nhanh chóng chạy lên, tay chân nhanh nhẹn, cản lại Lâm Thanh Di.

Đầu Trọc thấy vậy thì vội vàng bắt lấy Sở Quốc Thiên để làm con tin của mình, nhìn đám người ngoài cửa, mắng.

“Chết tiệt, ông đây đã cảnh cáo rồi mà.

Mẹ thằng nào dám tìm chính quyền, ông đây sẽ giết thằng đó!” “Các người vẫn dám không nghe lời ông à!” “Bây giờ ông đã bị chúng tôi bao vây rồi, tôi khuyên ông không nên manh động, nếu không, chúng tôi sẽ không khách sáo đâu.” Ngoài cửa vang lên tiếng loa báo của người bên chính quyền.

“Cứt chó! Các người nghe cho kỹ đây, cút hết ra ngoài cho tao! Sau đó, tìm thần y Sở tới đây cho tao, nếu không thì ông đây sẽ không nể mặt ai đâu đấy!”
Đầu Trọc nổi giận mắng.

“Ông đừng làm liều, chúng tôi sẽ thả cho ông một đường lui, nhưng hi vọng là ông đừng làm tổn thương người vô tội.” Bên chính quyền vẫn cố gắng làm dịu tình hình.
Nhưng mà hiển nhiên là Đầu Trọc không muốn thỏa thuận cùng với bọn họ.
Hai bên giằng co, bọn họ chỉ có thể lùi ra ngoài.
Cũng trong lúc đó, Quách Tiên Nhạn cũng nhận được điện thoại.
Nhân viên chính quyền chuẩn bị đột kích bất cứ lúc nào, ở tòa nhà đối diện cũng đã sắp xếp lính bắn tỉa, sẵn sàng mọi lúc.
Sở Quốc Thiên vẫn luôn bình tĩnh.


“Bà mẹ nó, hôm nay thật xui xẻo mà!” Đầu Trọc mằng vài câu.

“Ông không trốn được đâu.” Sở Quốc Thiên lạnh lùng lên tiếng.

“Tạo cần mày nhắc nhở à? Thắng ranh con, mày dám gạt tao, ông đây còn chưa tính sổ với mày đó!” Tên Đầu Trọc mắng to, nói xong đã vung nằm đấm lên.
Một cú đấm mạnh mẽ đánh thẳng lên cắm của Sở Quốc Thiên, Đầu Trọc dùng hết sức lực, muốn cho Sở Quốc Thiên một bài học.
Nhưng mà Sở Quốc Thiên lại biểu hiện như một người không liên quan "Tôi
Đầu Trọc nhìn Sở Quốc Thiên không chút sức mẻ gì, khuôn mặt đầy nhăn nhỏ.
Sở Quốc Thiên phì cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Tôi không lừa ông mà, tôi là thần y Sở.