Anh Sở?
Mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
“Anh Sở nào cơ? Chỗ chúng tôi làm gì có anh Sở nào.” Người đàn ông đầu trọc không nhịn được lên tiếng.
Nhà sản xuất Trương cũng gật đầu tán đồng.
“Sao có thể, chính mắt tôi nhìn thấy anh Sở vào đây mà, sao có thể không có được?” Hách Trạch Dũng không tin.
Gã râu rậm ngồi một bên nghe vậy, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt ông ta thay đổi, ghé vào tại nhà sản xuất Trương nói nhỏ: “Chẳng lẽ cái người xưng là anh rể của Lâm Hiểu My ban nãy là anh Sở gì đó sao?” “Sao lại thế được! Không phải mấy cậu nói tên kia là loại rác rưởi ăn cơm mềm ư? Tổng giám đốc Hách sao có thể quen biết loại người này!”
Gã râu rậm im lặng.
“Các ông đang bàn chuyện gì thế?” Hách Trạch Dũng nghi hoặc nhìn về bên này.
“Không, không có gì đâu." Nhà sản xuất Trương xua tay cười nói.
“Tổng giám đốc Hách, nếu anh Sở mà ông muốn tìm không ở đây, vậy thì chúng ta hãy nhân cơ hội này nói vài câu, uống vài chén đi.
Chỗ này có hai người mới, tương lai mong ông giúp đỡ cho
Nhà sản xuất Trương nở nụ cười đầy ẩn ý.
Ý nghĩa trong đó biểu hiện rất rõ ràng.
“Mấy cô này hẳn vẫn còn là học sinh.
Hách Trạch Dũng nghe vậy liền đưa mắt nhìn hai cô gái bên cạnh, nhíu mày nói.
“Đúng vậy, là độ tuổi rất phù hợp.
Gã đàn ông đầu trọc bước tới, ông ta cũng được xem như một ông chủ nhỏ, thấy Hách Trạch Dũng cũng muốn tiến lên nói vài câu.
“Như vậy có chút quá đáng.” Hách Trạch Dũng cũng không phải là người chưa trải sự đời, ông ta cũng hiểu biết rõ cái giới giải trí này.
Nhưng ông ta có điểm mấu chốt của riêng mình, huống hồ khi ông ta đưa em gái đi học đã từng nhìn thấy hai cô gái này ở cổng trường.
“Sao vậy, chẳng lẽ tổng giám đốc Hách còn lo lắng điều gì à?” Nhà sản xuất Trương cười nói.
Hách Trạch Dũng liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi nói: “ Nhà sản xuất Trương, đủ rồi, hai cô gái này còn nhỏ tuổi, đừng tai họa người ta làm gì.
Nói xong anh ta quay sang nói với Trương Lam Châu và Hồ Khiết Vĩ: “Hai cô còn nhỏ, chưa biết hết đường đi nước bước của cái xã hội này, mau chóng gọi xe về nhà đi, đừng tùy tiện vì thứ gì đó mà bồi bản thân mình vào.
Nói xong, Hách Trạch Dũng lập tức rời đi.
Trương Lam Châu và Hồ khiết Vĩ hai mặt nhìn nhau, không biết nên phản ứng thế nào.
“Tổng giám đốc Hách, này...!tổng giám đốc Hách...!Râu Quai Nón hô to vài câu, nhưng Hách Trạch Dũng căn bản không có ý quay đầu lại.
“Người nào vậy, thật mất hứng mà!” Gã đầu trọc tổng giám đốc Chu chửi bởi “Cho mặt mũi rồi mà còn không biết tốt xấu, nghĩ rằng mình tài trợ vào chút tiền thì giàu có lắm sao? Muốn tài trợ, nhà sản xuất Trương của chúng ta chỉ cần nói một tiếng thì không biết có bao nhiêu người đổ xô vứt tiền vào, cho rằng bản thân mình là nhân vật to lớn nào à.”
Gã râu rậm cũng không nhịn được mắng.
“Kệ đi, chúng ta ăn phần chúng ta, cạn ly!” Nhà sản xuất Trương cũng hơi mất hứng thú, xua tay tỏ vẻ không thèm để ý.
“Đúng đúng đúng, mấy người chúng ta cùng uống nào!”
Bọn họ lại khôi phục lại tâm trạng lúc trước.
Trương Lam Châu cũng bình tĩnh lại, uống lên theo bọn họ.
Thế nhưng Hồ Khiết Vĩ vẫn cảm thấy không thoải mái, nghĩ trái nghĩ phải, dự định rời đi.
“Cô đi đâu đấy?” Gã râu rậm nhíu chặt mày, bất mãn ngăn Hồ khiết Vĩ lại.
Hồ Khiết Vĩ khẩn trương nắm chặt túi xách: “Ông chủ Mã, tôi thấy không được khỏe lắm nên muốn trở về nghỉ ngợi trước.” “Ha ha, lại bày ra bộ dạng này? Hồ Khiết Vĩ, tôi còn tưởng rằng cô cũng hiểu chuyện như Lam Châu, nào ngờ cô lại là một kẻ ngu ngốc! “Trở về? Cô cũng muốn chôn vùi tiền đồ sáng lạn của mình như Từ Na và Lâm Hiểu My sao?”
Râu quai nón thấp giọng khuyên nhủ.
"Cái này, tôi...!“Tiểu Tuệ, cô cứ yên tâm, tôi vẫn còn ở đây với cô mà.
Hai chúng ta hãy cùng hầu hạ nhà sản xuất Trương thật tốt sau đó bàn chuyện hợp tác.
Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng thăng tiến, đến khi đó hai người kia sẽ phải hối hận.
Trương Lam Châu say đến mức đứng không vững, cô ta ôm lấy bả vai Hồ Khiết Vĩ, ánh mắt mơ hồ nói.
Hồ Khiết Vĩ nhìn bộ dạng này của cô ta, trong long không nhịn được mà bồn chồn.
Nhưng là nghĩ đến tiền đồ xán lạn phía trước, cô ta vẫn do dự lựa chọn ở lại..