Có Chồng Là Thần Y

Chương 569: Ngưỡng Mộ Đại Danh Đã Lâu






**********
“Tạm dừng bữa tiệc?” “Đúng vậy, tại sao chứ?" “Đúng là chuyện chưa từng thấy! “Tôi còn có mối làm ăn muốn bàn bạc với ngài một chút, ngài Lewis!”
Những vị khách đã lấy lại tinh thần dần trở nên xôn xao, các nhân viên an ninh chịu trách nhiệm duy trì trật tự phải ngăn các vị khách muốn tiến lên hỏi thăm ngài Lewis
Đứng một bên, Mộ Phong Lâm cũng ngẩn người, vội vàng tiến lên hỏi.

"Ngài Lewis, anh đang làm gì vậy!” “Phong Lâm, chuyện này tôi đã quyết định rồi.

Hôm nay anh cũng không cần ngây ngốc ở đây nữa, chúng ta và phòng riêng nói chuyện thôi.

“Không phải chứ, ngài Lewis, chuyện lớn tới mức nào ông cũng có thể nói qua với tôi, sao đột nhiên lại tuyên bố tạm dừng bữa tiệc như thế?”
Mộ Phong Lâm không cách nào chấp nhận chuyện này.

Lewis nghe thấy vậy nhưng cũng chẳng có tâm trạng nào nhiều lời với đối phương, ông trực tiếp đi thẳng vào phòng riêng trước.

Mộ Phong Làm nhìn theo bóng lưng của đối phương, một mình đứng im tại chỗ.


Cuối cùng, anh ta chỉ có thể quay sang nói với người bên cạnh: “Qua đó ổn định các vi khách đi, tôi đi nói chuyện với ngài Lewis một lát." "Vàng, cậu chủ." Người kia trả lời.

Lúc này, Mộ Phong Lâm mới mang theo vẻ mặt không vui bước vào phòng riêng.

Cùng lúc đó, Sở Quốc Thiên đang ngồi trong phòng riêng, nhàn nhã thưởng thức rượu vang.

Vẻ mặt anh rất bình thản.

Khi chai rượu vang vừa được mở ra, hương thơm nức mũi đã tràn ngập cả căn phòng.

“Uống đi." Sở Quốc Thiên rót một ly rượu cho đối phương.

Lewis cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, không nhịn được tán thưởng: "Rượu ngon!"
Sau khi vào phòng, Mộ Phong Lâm âm thầm quan sát Sở Quốc Thiên.

Cậu ta chỉ cảm thấy người này rất quen mắt, nhất là quần áo trên người đối phương.

Nhưng cụ thể đã nhìn thấy ở đâu hay từng tiếp xúc vào lúc nào thì cậu ta thật sự không thể nhớ ra.

Nhưng ngược lại, cậu ta cũng không lo lắng gì mà trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi đối diện đối phương, cũng rót cho mình một ly rượu vang.

“Quả thật không tệ.

"Rượu là rượu ngon, nhưng cấp bậc của ly rượu quá thấp, không đạt được hiệu quả đắm mình vào rượu." Sở Quốc Thiên hời hợt nói.

“Không ngờ anh cũng am hiểu về rượu như vậy.

Không biết tên của anh là gì, lần này tới đây tìm tôi có việc gì?”
Mộ Phong Lâm cười hỏi.


“Không phải chuyện gì to tát, chỉ là tới đây để mong anh chỉ dạy một chuyện.

Sở Quốc Thiên buông ly rượu trong tay xuống, bình tĩnh nhìn đối phương.

"Dù không biết anh đây là ai nhưng Mộ Phong Lâm vốn rất hiếu khách, người tới đều là bạn bè, có vấn đề gì, không dám nói chỉ bảo gì nhưng nếu tôi biết, chắc chắn sẽ nói hết mọi thứ
Mộ Phong Lâm cười nói, trả lời rất dứt khoát.

Sở Quốc Thiên cũng không khách khí, hỏi thẳng: “Tôi muốn hỏi anh, vết thương trên mặt cô Lâm Thanh Di là do ai làm.

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại *ТгuуeлАРР.cом
Lời vừa nói ra, không khí trong phòng riêng rõ ràng trở nên nặng nề hơn.

Những nhân viên an ninh cùng theo vào lập tức trở nên căng thẳng, ai ai cũng âm thầm nhìn về phía Sở Quốc
Thiên.

Lewis ở một bên, không lên tiếng.

Nghe thấy vậy, Mộ Phong Lâm ngước mắt nhìn kỹ Sở Quốc Thiên, sau đó không biết cậu ta nghĩ tới cái gì mà khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

“Nếu tôi đoán không nhầm, anh đây có lẽ chính là vị thần y Sở thanh danh vang dội, đúng chứ.


Sở Quốc Thiên không nói gì, dường như đang đợi câu trả lời của đối phương.

“Cái đồ bỏ đi Sở Quốc Thiên đó vừa bị tôi đuổi đi.

Về phân cô Lâm Thanh Di, sau lưng cô ấy ắt hẳn không có nhân vật lớn nào có thể dựa dâm.

“Chuyện duy nhất đáng nói tới, có lẽ chính là thần y Sở anh đây.

Chẳng qua, tôi thật không ngờ, anh lại xuất hiện ở đây, còn ra mặt cho đồ phụ nữ rẻ mạt như Lâm Thanh Di kia, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt
Mộ Phong Lâm nhìn Sở Quốc Thiên đầy khinh thường.

"Vậy là anh đã thừa nhận rồi, là anh đánh Lâm Thanh Di?" Sở Quốc Thiên bình tĩnh nhìn anh ta.

Mộ Phong Lâm không cho là đúng.

“Nói thật, thần y Sở, loại hàng mà đi trên đường chỗ nào cũng có thể gặp như Lâm Thanh Di, vì một ả đàn bà mà bỏ ra nhiều công sức như vậy, cần thiết sao? “Còn nữa, anh hỏi tội tôi như vậy là vì cái gì? Lẽ nào anh muốn tôi nói xin lỗi với cô ta?” Mộ Phong Lâm cảm thấy rất buồn cười..