*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên mím môi nói: “Thanh Di, anh không biết tại sao em phải tới nơi này, nếu như em thiếu tiền, anh nghĩ anh có thể giúp em.
“Sở Quốc Thiên, em xin anh thực tế chút được không, đã đến lúc nào rồi mà anh còn phải nói những lời vô dụng này với em à?” Sở Quốc Thiên nói chưa xong, nhưng những lời này làm trong lòng Lâm Thanh Di càng thêm tức giận, nếu như không phải là cố kỵ quanh người còn có rất nhiều khách quý, cô tuyệt đối sẽ không nói nhỏ như vậy.
Sở dĩ cô đi tới nơi này, chính là vì kéo đầu tư, đó cũng không phải là vài chục triệu, về phần lời Sở Quốc Thiên nói, cô căn bản không thể tin được. Theo cô, chỉ cần Sở Quốc Thiên không để cho cô thêm phiền phức là đã phải thắp hương ăn mừng rồi...
“Thanh Di?”
Đúng lúc này, một giọng nói trong vắt vang lên, cắt đứt Lâm Thanh Di suy nghĩ miên man.
Lâm Thanh Di vội vã sửa lại suy nghĩ một chút, khi cô xoay người phát hiện phía trước đang có một đám nam nữ trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề đang lẳng lặng nhìn mình.
“Ya Ya, cậu cũng tới nữa à!” Lâm Thanh Di cười lên tiếng chào hỏi một cô gái đi đầu.
“Ha ha, nghe nói cậu tới, làm bạn học cũ, đương nhiên tới phải tới tụ họp một chút với cậu nha.” Ya Ya ăn mặc một bộ lễ phục mát mẻ hở lưng, tuy rằng mặt vẫn mang ý cười, thế nhưng trong mắt lại lóe ra một loại ý tứ hàm xúc không rõ.
“Đúng thế, hình như, chúng ta đã sáu bảy năm không gặp rồi nhỉ?” Lâm Thanh Di vén mái tóc bên tai, rụt rè cười nói.
Thấy Lâm Thanh Di hình như không biết chuyện, Ya Ya không khỏi nhướn mày, kề sát vào bên tại Lâm Thanh Di, nhỏ giọng nói: “Thanh Di, nhìn dáng vẻ của cậu dường như cũng không biết tại sao cậu Hoàng muốn hẹn cậu tới nơi này à?”
Lâm Thanh Di hơi cau mày, cô đương nhiên biết mình là vì tìm cậu Hoàng kéo đầu tư mà đến, nhưng là bây giờ thấy dáng vẻ thần bí này của Ya Ya thì hiển nhiên cũng không đơn giản như mình nghĩ, cô không khỏi tò mò hỏi: “Vì sao?”
Ya Ya nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Di một chút, sau khi xác định đối phương thực sự không biết chuyện thì cũng biết mình thiếu chút nữa nói lỡ miệng, thế là cười ha ha “Không có việc gì không có việc gì, chút nữa cậu sẽ biết.”
Lâm Thanh Di thấy thế, nghi ngờ trong lòng càng sâu, nhưng còn không đợi cô nói chuyện, giọng nói của Ya Ya lần nữa vang lên: “Thanh Di, vị này là?”
Ya Ya chép miệng nhìn về phía Sở Quốc Thiên, vẻ hài hước trong mắt càng đậm.
Ngay lúc Ya Ya đến, Sở Quốc Thiên đã sớm phát hiện cô ta, đồng thời cũng phát hiện trong mắt cô ta không có ý tốt, chỉ thấy khóe miệng anh nhếch lên, lạnh nhạt lên tiếng chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là Sở Quốc Thiên chồng của Thanh Di."
“Cái gì?"
Nghe nói như thế, Ya Ya giống như phát hiện ra đại lục mới, quái gở nói với Lâm Thanh Di: “Thanh Di, đã sớm nghe nói cậu gả cho một tên, sau đó sống như mẹ đơn thân trong sáu năm, người vứt bỏ mẹ con các cậu không phải tên nhóc này chứ?”
Giọng nói của Ya Ya cũng không cố gắng nói nhỏ, cho nên lời vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt đã hấp dẫn vô số tầm mắt.
“Gì?”
“Loại người bỏ rơi vợ con cũng xứng tới nơi này à?”
“Chậc chậc, thật là đáng tiếc, người xinh đẹp như vậy thế mà phải sống đơn thân sáu năm, cô đơn biết bao nhiêu chứ..."
Nghe các khách quý xung quanh nhỏ giọng nghị luận, sắc mặt của Lâm Thanh Di trở nên khó coi không gì sánh được, nhưng vẻ mặt Sở Quốc Thiên vẫn bình tĩnh, anh đã sớm biết Ya Ya này sẽ thích nói lăng nhăng, chỉ không biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì mà thôi.
Thấy Sở Quốc Thiên không nói lời nào, trong mắt Ya Ya lóe lên vẻ mưu kế thành công, cô ta cố ý hỏi: “Này, ở đây hình như là tiệc rượu tư nhân, làm thế nào mà anh vào được đây?”
“Đúng thế, có thể tới nơi này ai mà không phải là người có máu mặt, một người bỏ rơi vợ con dựa vào cái gì mà tới nơi này, cút nhanh lên!” Ngay lúc Ya Ya vừa dứt lời, một người đàn ông bên người cô ta cũng lớn tiếng giễu cợt một câu.
Mắt thấy mọi người nghị luận càng thêm khó nghe về Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di không khỏi cau mày nói: “Ya Ya, mọi người đều là bạn học cũ, cậu đừng nói khó nghe như vậy chứ?”
Nào biết Ya Ya không tức giận chút nào, cô ta đưa tay cầm lấy tay Lâm Thanh Di, ra vẻ có lòng tốt khuyên: “Thanh Di, cái này tớ chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi, loại Trần Thế Mỹ này đã sớm nên ly hôn với cậu, hơn nữa chờ chút nữa cậu Hoàng còn qua đây, nếu anh ta nhìn thấy cái tên này, không chừng sẽ xảy ra chuyện đấy.”
“Hơn nữa cô nghĩ rằng chúng tôi đang cố ý chế nhạo anh ấy à?” Người đàn ông mới lên tiếng phụ hoạ Ya Ya kia tiếp tục nói: “Chúng tôi là vì muốn tốt cho các người, nếu không chờ chút Cậu Hoàng tới, tên ẻo lả này chịu không nổi đâu.”
Lâm Thanh Di chau mày, cho tới bây giờ, cô sao còn không nhìn ra đám người Ya Ya qua đây là vì đặc biệt làm khó Sở Quốc Thiên, chỉ là cô không hiểu động cơ của những người này là gì, chẳng lẽ là vì cậu Hoàng ư?
Vừa nghĩ tới thân phận của cậu Hoàng, nếu là anh ta thật sự bởi vì sự tồn tại của Sở Quốc Thiên mà tức giận, thậm chí ảnh hưởng việc đầu tư, trong lòng của cô lại càng thêm căng thẳng.
Chỉ hơi trầm ngâm, cô lập tức nói với Sở Quốc Thiên: “Anh đi nhanh lên đi, coi như em van xin anh có được không?"
“Anh không đi.” Sở Quốc Thiên hờ hững lắc đầu.
Lâm Thanh Di quýnh lên, đến gần Sở Quốc Thiên, nhỏ giọng cầu xin: “Sở Quốc Thiên, em thực sự không đùa với anh, nhà đầu tư này rất quan trọng với em, anh có thể đừng gây thêm rắc rối cho em được không?”
“Anh cũng có thể giúp em, vì sao em còn muốn ở đây chịu uất ức?” Trong mắt Sở Quốc Thiên lóe lên vẻ thương tiếc, muốn thay cô vén tóc mai lên, thế nhưng lại bị Lâm Thanh Di đưa tay vén mất rồi.
“Đừng đụng vào em!” Thấy Sở Quốc Thiên không nghe lời, trong nháy mắt Lâm Thanh Di mất đi sự kiên nhẫn, cô kϊƈɦ động nói: “Sở Quốc Thiên, anh biết bây giờ em thất vọng với anh đến nhường nào không? Nếu không phải vì Bảo Nhi, em càng mong anh vĩnh viễn đừng trở lại!”
“Thanh Di, anh thực sự..."
"Dů rồi!"
Lâm Thanh Di cười lạnh, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Tôi không muốn nghe mấy lời hư vô mờ mịt đó của anh nữa, nếu như anh còn có một chút lương tri, xin mời anh đi nhanh lên cho..."
Nói xong lời này, Lâm Thanh Di cũng không nhiều lời nữa, lúc này một đôi mắt đẹp của cô đã đỏ lên từ lâu, giọt nước mắt trong suốt đang đảo quanh viền mắt, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
“Còn không mau cút đi, nào có loại súc sinh tổn thương vợ mình như thế!” Ya Ya thấy thế, nhân cơ hội chửi một câu.
“Nếu như không phải là nể mặt vợ anh, chúng tôi đã sớm gọi bảo vệ lỗi anh ra ngoài, thức thời thì anh cút nhanh lên!” Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Ya Ya tiếp tục trào phúng.
Chị Hồng lúc này cũng đã đi tới, sau khi an ủi Lâm Thanh Di thì lần thứ hai lạnh lùng mở miệng: “Sở Quốc Thiên, cậu còn đứng đờ ở đây làm gì, cút đi!”