Có Chồng Là Thần Y

Chương 510: Bất Đắc Dĩ






Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói: "Chuyện tiếp theo thế nào tạm thời không đề cập tới, chẳng qua là tôi cảm thấy có chút hiếu kì là tại sao cô đã biết rõ Dương Lệ Nga là người nhà họ Dương rồi thì tại sao còn muốn bắt nạt cô bé như thế.

Lẽ nào cô không sợ người nhà họ Dương tìm cô tính sổ sao?" "Người nhà họ Dương á?"
Nào biết, chị Trân như nghe được một chuyện cười lớn từ miệng anh lập tức cười ha ha nói: "Lời mày nói cũng có lý đấy, thế nhưng cái đất Yên Kinh này ngọa hổ tàng long, những gia tộc mạnh hơn nhà họ Dương không phải số ít.

Huống chi, cái thứ ranh con này thì được tính là gì ở cái nhà họ Dương kia cơ chứ?"
Thấy dáng vẻ vô cùng tự nhiên khi nói ra những lời đó của chị Trân, trong lòng Sở Thiên thoáng ngưng lại, đến lúc này rồi anh có thể nhìn ra được đối phương không hề sợ hãi nhà họ Dương.

Thế nhưng anh cũng không muốn gọi điện thoại cho Dương Chấn Đông, để Dương Chấn Đông đến xử lý, bởi vì anh nhìn ra được cái cô gọi là chị Trân này bắt nạt Dương Lệ Nga mà không hề kiêng kỵ quyền thế của nhà họ Dương chút nào.


Thêm vào đó, bây giờ anh còn đang che dấu thân phận, nếu thật sự gọi Dương Chấn Đông tới, chắc chắn sẽ làm cho mấy người có lòng chú ý tới, đến lúc ấy thân phận của anh cũng không giấu được nữa.

Nhìn Dương Lệ Nga run rẩy đi theo phía sau chị Trần về phía một rừng cây nhỏ, Sở Quốc Thiên suy nghĩ một chút rồi quyết định đi theo hai người vào đó.

Không lâu sau, bọn họ đã đến một nơi nằm sâu trong rừng cây nhỏ, ở nơi này có một cái bàn đá và một vài chiếc ghế đá.

Chẳng qua là lúc này đang có một đám nam nữ trẻ tuổi mang dáng dấp côn đồ lưu mạnh chiếm đóng ở đó, mấy người này vừa nuốt mây nhả khói, vừa vui cười đùa giỡn.

Có mấy học sinh vừa đến gần bọn họ một chút, đều sẽ bị bọn họ doạ cho sợ đến chạy trốn không ngớt, xem ra vô cùng hung hăng.

"ối chà, đây không phải cô cả nhà họ Dương của chúng ta đây sao? Đúng là lâu lắm rồi không gặp" "Ha ha, xe buýt công cộng, mấy ngày không gặp, mày đi đầu kiếm sống thế?" "Ha ha, cuối cùng oắt con khốn nạn này cũng chịu ló mặt ra rồi...!
Theo bước chân Dương Lệ Nga đến ngày một gần, đám nam nữ trẻ tuổi kia cũng đã phát hiện ra sự xuất hiện của cô ta, kế đó là hàng loạt âm thanh chửi rủa, chế giễu vô cùng khó nghe vang lên.

Khi đám người kia buông mấy lời ác độc Dương Lệ Nga cũng không có bất kỳ sự tức giận nào, trái lại còn càng thêm sợ sệt, nếu như có thể, cô ta chỉ hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này.

Có vẻ như chị Trân cũng nhìn ra được nỗi lòng của Dương Lệ Nga, cô ta vui vẻ nói: "Ranh con, mày muốn chạy thì cứ chạy đi, coi như mày có trốn trong nhà họ Dương không chịu ra ngoài thì thế nào.


Chỉ cần chị Diễm Diễm muốn tìm mày vẫn là chuyện hết sức dễ dàng.

Lấy thân phận và địa vị của chị Diễm Diễm ra mà nói, nhà họ Dương không thể không cho chị ấy chút mặt mũi.

Huống chi, ai mà không biết, trong nhà họ Dương bố mẹ mày không hề có tiếng nói.

À đúng rồi, nói tới việc này tao lại nghĩ đến một chuyện, hình như bây giờ mẹ mày khổ lắm hả, chậc chậc, cũng không biết bà ta sẽ đi vào ngày nào nữa.

Dương Lệ Nga nghe thấy cô ta nói vậy vừa tức giận vừa sợ hãi, thế nhưng cô ta cũng chỉ có thể nhìn qua đám nam nữ trẻ tuổi đăng kia, ngoài mạnh trong yếu nói: "Chị Trân, chị.

Chị nói vậy là được rồi.


Chị muốn bắt nạt tôi thế nào cũng được, thế nhưng chị.

Chị không thể mắng mẹ tôi như thế." "Mắng thì sao, chẳng lẽ mày định đến cắn tao à? Nhanh đi đi, nếu mày còn chậm chạp, chọc giận chị Diễm Diễm, đến lúc ấy mọi chuyện sẽ không đơn giản là chỉ có thế thôi đâu." Chị Trân không để ý chút nào nói.

Sắc mặt Dương Lệ Nga căng thẳng, đúng lúc cô ta đang không biết nên làm thế nào cho phải, một giọng nói dịu dàng, ấm áp chợt vang lên: "Lệ Nga, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Dương Lệ Nga biết Sở Quốc Thiên vẫn đi theo mình, chẳng qua là cô không có bất cứ hy vọng cũng như ảo tưởng gì đối với Sở Quốc Thiên.

Thế nên cuối cùng, sau khi thầm thở dài một hơi, trong tiếng giục giã của chị Trần, cô ta tiếp tục đi đến phía bên kia của bàn đá.