Khách sạn Kinh Hoa, là một khách sạn sáu sao của Yên Kinh danh tiếng lẫy lừng.
Trong một căn phòng bình thường, Sở Quốc Thiên đã xử lý xong vết thương cho Dương Nhã Đan, lúc này anh đang đang tập trung tinh thần để xử lý vết thương cho Lâm Thanh Di
Lâm Thanh Di thật sự rất mệt mỏi, sau khi vào phòng, cô vẫn cứ luôn mê man không tỉnh táo mà ngủ thiếp đi, chỉ đến khi bị động tác của Sở Quốc Thiên làm cho giật mình tỉnh dậy, cô mới khẽ hỏi: “Sở Quốc Thiên, chúng ta đang ở đâu vậy?” “Trong khách sạn.” “Khách sạn sao?”
Lâm Thanh Di không ngờ được mà ngó quanh hết khung cảnh xung quanh mình, sau khi nhìn thấy cách bày trí sang trọng trong căn phòng, đột nhiên thốt lên: “Đây...!Đây là khách sạn nào, sang trọng đến như vậy...!tốn hết bao nhiêu tiền cho một đêm?”
Sở Quốc Thiên nghe xong, trong lòng cười khổ, mặc dù Lâm Thanh Di đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm rồi, nhưng tốt xấu gì cũng là CEO của Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di, lương hằng năm hơn ba tỷ, sao có thể cứ sống một cách tằn tiện mãi như vậy cơ chứ?
Sau khi cân nhắc một hồi, anh liền nhẹ giọng nói: "Cái này anh không rõ, dù sao cũng là tiền của người khác.
“Tiền của ai vậy?” Lâm Thanh Di không thể buông tha cho Sở Quốc Thiên.
“Của Dương Hạo Phương, anh ta nói sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả khoản phí, cho nên chúng ta không cần phải khách sáo.” Sở Quốc Thiên thản nhiên nói.
“Là vậy sao...!dọa em một phen rồi!” Lâm Thanh Di thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi: “Cậu Dương ấy cũng tốt quá rồi, sao có thể phóng khoảng đến vậy cơ chứ? “Cậu ấy cũng là người nhà họ Dương, là cháu trai của dì Nhã Đan, chút tiền này đối với nhà họ Dương bọn họ mà nói không được coi là gì cả, em đừng nghĩ nhiều nữa.
Sở Quốc Thiên cũng đành chịu mà khuyên nhủ cô
Nhìn thấy Lâm Thanh Di vẫn còn muốn nói gì đó, Sở Quốc Thiên liền đập tan ý định nói của cô: “Thôi được rồi, trên người em đang bị thương, không thể cử động linh tinh được, anh vẫn chưa trị xong cho em đâu
Lâm Thanh Di vốn dĩ muốn nói là em không hề cử động linh tinh gì mà, chỉ là hỏi vài câu hỏi mà thôi, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Quốc Thiên, nghĩ lại một chút, vẫn là nuốt lời vào lại trong miệng.
Với sự điều trị liên tục không ngừng nghỉ của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di cảm thấy vết thương trên cơ thể, trên mặt và trên đầu đều tốt hơn rất nhiều rồi, cảm nhận được trên những ngón tay của Sở Quốc Thiên giống như có ma lực vậy, làm cô cảm thấy thoải mái mà kêu lên một tiếng.
“Sở Quốc Thiên, kỹ thuật chữa bệnh này của anh hình như không hề tệ như em đã tưởng tượng, sao anh có thể không có được giấy phép hành nghề Y cơ chứ, nếu như anh đi thi chứng chỉ nghề, tương lai sẽ một bước lên mây, ít nhất là có thể mở một phòng khám nhỏ, sau này không phải lo chuyện ăn uống nữa rồi?”
Sở Quốc Thiên nhìn thấy ánh mắt đầy sự nghiêm túc của Lâm Thanh Di, trong lòng không khỏi mỉm cười, anh dừng lại một lát, nghiêm túc trả lời: “Thanh Dị, em chỉ muốn anh tương lai không phải lo chuyện ăn uống thôi hay sao?” Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team *nha!!!
Lâm Thanh Di ngần người ra, cô không biết Sở Quốc Thiên tại vì sao lại đột nhiên nói ra những lời như thế vậy, nhưng mà trong lòng cô lại không có cần quá xa hoa.
Đối với cô mà nói, có thể yên yên ổn ổn sống qua ngày là hạnh phúc nhất rồi, kiểu cảm giác tiêu tiền như nước thật ra thì cũng tốt, nhưng lại quá không hiện thực, nếu là Sở Quốc Thiên thật sự như vậy, cô còn cho rằng người đàn ông của mình bị quỷ nhập rồi.
Dẫu sao cô cũng quá hiểu Sở Quốc Thiên rồi, cũng bởi vì như vậy, cô không hề có yêu cầu gì cao đối với Sở Quốc Thiên cả, chỉ hy vọng anh có thể tiến cao hơn một chút, có thể khiến cho bản thân cô và Bảo Nhi có một tương lai ổn định là được rồi.
Nhìn thấy Lâm Thanh Di không nói gì, Sở Quốc Thiên cũng không kiên trì nữa, sau khi trị xong vết thương cho Lâm Thanh Di, bèn nói: “Thanh Di, em và cô Nhã Đan ở lại đây nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài một chuyến, sẽ quay về đây nhanh thôi!” “Anh muốn đi ra ngoài làm gì?” Lâm Thanh Di theo bản năng hỏi một câu
Chỉ tiếc là, Sở Quốc Thiên không hề nghe được lời của cô nói, bởi vì người của anh đã đến bên ngoài căn phòng rôi.
“Anh Sở!”
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên đi ra ngoài, những người vệ sĩ đóng giữ cửa ngay tức khắc liền cung kính chào hỏi anh.
Sở Quốc Thiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền lạnh nhạt phân phó nói: “Không có mệnh lệnh của tôi, bất cứ người nào cũng không được lại gần đây, những người lại gần, giết không tha!”.