Có Chồng Là Thần Y

Chương 472: Cảm Ơn Chú






**********
“Hả?”
Sở Quốc Thiên nhất thời sửng sốt, còn chưa đợi anh nói gì, liền nghe thấy Lâm Thanh Dị tiếp tục nói: “Dù sao thì cũng là trưởng bối của anh, em bất luận nói như thế nào, em vẫn là vợ trên mặt pháp luật của anh, trưởng bối của anh xảy ra chuyện, em cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Sở Quốc Thiên nhìn cô một cái thật sâu, sau đó gật đầu đồng ý: “Vậy thì chúng ta cùng đi thôi.” Nói xong, liền để Quách Tiên Nhan lập tức sắp xếp máy bay trực thăng, lấy tốc độ nhanh nhất mà lập tức đến
Yên Kinh.

Chẳng bao lâu, dưới sự dẫn dắt của Sở Quốc Thiên, hai người đã đến chỗ đỗ máy bay trên sân thượng của Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di, sau đó, liền ngồi lên một chiếc trực thăng màu xám.


Máy bay không lớn, nhưng mà thiết bị bên trong thứ gì cũng có, đợi hai người ngồi xong hết rồi, máy bay liền hướng về phía không trung mà bay đi.

Lâm Thanh Di làm sao cũng không thể ngờ được Sở Quốc Thiên trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể điều động được một chiếc máy bay, hơn nữa còn là trên sân thượng tổng bộ của Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di.

Ngơ ngác mà nhìn mọi thứ ở trước mắt, cô có chút không chân thực mà hỏi: “Sở Quốc Thiên, đây...!đây rất cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh...!anh làm sao mà làm được vậy?” “Y Đạo Môn gần đây em biết chứ, đó là do Chủ tịch Sở làm, anh ta thấy gần đây anh cứu được không ít người, cho nên đã giúp anh bao một chiếc máy bay, để cho anh dùng vào lúc cần thiết”
Lúc này trong lòng Sở Quốc Thiên rất loạn, căn bản không có tâm trạng nói với Lâm Thanh Di quá nhiều, chỉ là tùy tiện tìm một cái cớ, dù sao, cho dù anh nói cho Lâm Thanh Di mình chính là ông chủ của cô Chủ tịch Sở, Lâm Thanh Di cũng không chắc sẽ tin.

“Cái gì cơ?”
Ai mà biết Lâm Thanh Di nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp sa sầm xuống: “Anh...!anh làm sao mà cũng ở Y Đạo Môn cứu người, anh càn quấy, Chủ tịch Sở sao lại để cho anh càn quấy như vậy? “Làm sao vậy?” “Làm sao vậy? Lẽ nào anh không biết anh ngay cả chứng chỉ nghề y cũng không có sao? Đây nếu như trong lúc trị bệnh xảy ra sự cố gì ai chịu trách nhiệm nổi chứ?” Lâm Thanh Di tức giận nói.

Sở Quốc Thiên bừng tỉnh, hóa ra Lâm Thanh Di là đang lo lắng cho mình.

“Sở Quốc Thiên, em biết anh là muốn chứng minh cho bọn em rằng anh không phải là đồ bỏ đi, nhưng anh cũng không thể dùng loại phương thức này đi chứng minh được, cho dù anh muốn dùng phương thức này chứng minh, anh tốt xấu gì cũng phải vào trước lúc đó mà đi thi một cái giấy chứng nhận bác sĩ chứ? Nếu như sau này có người tố cáo anh, ai có thể cứu anh được đây?”
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên không nói chuyện, Lâm
Thanh Di lại nhịn không được mà trách mắng một câu, cả mặt đều là vẻ nôn nóng.


Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Т*гuуeлАPР.cом
Chỉ có điều, Sở Quốc Thiên lại thầm thở dài một hơi, nói: “Thanh Di, hiện tại tâm trạng của anh rất tệ, những chuyện này chúng ta sau này lại nói được không?”
Lâm Thanh Di sửng sốt, nhưng mà cũng thấy được biểu tình chán nản trên mặt của Sở Quốc Thiên, cô mở miệng, cuối cùng cũng không có nói thêm gì nữa.

Không đến ba tiếng đồng hồ, hai người đã đến Yên Kinh một cách suôn sẻ.

Vừa xuống máy bay, Sở Quốc Thiên liền dắt Lâm
Thanh Di bắt taxi, sau đó liền nhanh chóng đi đến nơi cần đến.

Ngay vào lúc hai người vất vả lắm mới đến được thì đã bị khung cảnh đổ nát hoang tàn ở đây làm cho ngạc nhiên.


Nơi này nằm ở ngoại ô Yên Kinh, hoàn cảnh xung quanh rất tồi tàn, có thể nhìn thấy các tòa nhà cũ ở khắp nơi, người dân sống ở đây chủ yếu là công nhân từ nơi khác đến.

Có lẽ là vì bọn họ không có quá xem trọng, cho nên ở nơi đây không chỉ nhà cũ, mà tình hình vệ sinh cũng rất kém, đâu đâu cũng thấy vứt rác bừa bãi, thậm chí, không nhìn thấy được mấy cái cây.

Sở Quốc Thiên biết nước Viễn có rất nhiều nơi giống như “khu ổ chuột” này, cho dù là thành phố hạng một như Yên Kinh thì cũng không ngoại lệ.

Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là, dì Đan cho dù là nghèo nàn, cũng không thể sống ở những nơi như thế này chứ? Bác ấy...!là con dâu trưởng của nhà họ Dương ở Yên Kinh cơ mà!.