“Nhanh...!Nhanh đi đi!” Nhìn thấy lão già nhà họ Long vẫn còn đứng yên chưa chịu nhúc nhích, Long Quyền Thái không khỏi kêu lên thúc giục một lần nữa.
Lời nói vừa dứt, thì lại ho ra một ngụm máu nữa.
Ông lão nhà họ Long không dám trễ nãi, đáp lại một tiếng liền vội vàng đi gọi điện thoại.
Nhìn thấy đám con cháu nhà họ Long suýt nữa đã chết nhưng cũng bị thương đến kiệt sức, gương mặt Long Quyền Thái đầy sự tức giận và đau khổ: “Lão gia chủ, người...!Nhất định phải cứu nhà họ Long đấy!”
Nói thật lòng, ông ta vào lúc này không hề oán hận Sở Quốc Thiên, chỉ là hận Long Thiên Dưỡng đã chọc giận trúng một tên ma quỷ mà thôi, chuyện quan trọng là cho đến bây giờ, nhóm con cháu của nhà họ Long vẫn còn chưa tỉnh ngộ, vẫn không chịu buông bỏ đi lòng thù hận.
Ngay lúc Long Quyền Thái vẫn còn đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên, Long Hải Cung ý thức nhận ra Sở Quốc Thiên chính là một chiến thần bất bại, ông ta liền đảo mắt, tiện thể hét lớn: “Giữ chân Thần y Sở, những người còn lại giết chết Vương Trạch cho tôi!” “Vâng!
Nghe theo tiếng hét lớn của Long Hải Cung, phần lớn mấy người đó lập tức sống chết vậy chặt Sở Quốc Thiên lại, còn ba bốn người nhà họ Long đột nhiên lao thẳng đến người Vương Trạch.
“Các người...!Các người điên rồi!”
Đồng tử của Vương Trạch siết chặt lại, theo bản năng muốn kiên cường cứng rắn phản kháng, nhưng mà lập tức, ông ta cảm thấy không thể làm được, kết quả vừa muốn chạy trốn thì đã bị vây chặt lại rồi.
Ngay sau đó, ông ta đã bị khống chế.
“Tránh ra, các người bắt tôi làm gì?” Vương Trạch tức giận.
Đương nhiên, Long Hải Cung sắc mặt trầm xuống, không chút nghĩ ngợi lập tức tát ông ta hai tát vào miệng: “Ông già họ Vương, tôi sớm đã cảnh cáo ông đừng có lo chuyện bao đồng nhưng ông lại nổi giáo cho giặc, tên họ Sở đã đánh biết bao nhiêu người của tôi bị thương, dù sao thì cũng phải lấy lại từ trên người ông một chút lợi ích gì đó chứ!”
Cảm thấy hai chiếc răng trong miệng mình đều bị nhổ ra, khuôn mặt già nua của Vương Trạch liền bừng bừng tức giận: "Long Hải Cung, ông...!ông không nói lý lẽ!” "Ha ha."
Long Hải Cung chỉ cười lạnh một cái, tiếp đến thuận thế mà tức giận nói với Sở Quốc Thiên ở cách đó không xa: “Tên họ Sở kia, mày dừng tay lại ngay lập tức cho tao!
Vừa nãy, Sở Quốc Thiên vốn định bảo vệ cho Vương Trạch nhưng mà nhóm người con cháu của nhà họ Long rõ ràng là tràn đầy ánh mắt chết chóc, không cần mạng sống mà vây giữ lấy anh, nếu không phải là anh không muốn giết người thì Vương Trạch vốn dĩ sẽ không thể nào rơi vào tay của Long Hải Cung.
Lúc này nghe được lời nói của Long Hải Cung, Sở Quốc Thiên lại vừa đánh bị thương một số con cháu của nhà họ Long, ánh mắt anh không khỏi lạnh lùng.
“Thần y Sở, cậu...!cậu đừng lo cho tôi, nhanh...!Nhanh chóng rời khỏi nhà họ Long đi!” Vương Trạch nhìn thấy vội vàng hét lớn.
Mặc dù ông ta từ đầu cũng là kẻ thù của Sở Quốc Thiên, nhưng mà trải qua thời gian sống chung với nhau, ông ta sớm đã hoàn toàn khâm phục Sở Quốc Thiên rồi.
“Lắm mồm!”
Long Hải Cung vẫn luôn không ngừng phẫn hận, nhìn thấy Vương Trạch thân mình còn lo chưa xong còn dám bảo Sở Quốc Thiên bỏ chạy, lập tức tức giận rồi đá vào hai chân ông ta.
Tức thời, Vương Trạch cuộn người lại, đau đến nỗi nước mắt chảy ra.
“Ha ha, tên khốn họ Sở, mày có thể đánh nhau thì thế nào, còn không phải vẫn phải trơ mắt nhìn lão già họ Vương bị tao hành hạ hay sao?” Nhìn thấy sắc mặt dần trở nên khó coi của Sở Quốc Thiên, Long Thiên Dưỡng lập tức liền lớn tiếng cười ha ha.
Anh ta cười vui vẻ, lại đạp lên người Vương Trạch mấy đạp, trong chớp mắt đã đá ông ta nằm lăn ra đất.
“Tìm chết!” Cập nhật chương mới nhất t*ại TгцуenАРР.cом
Tận mắt nhìn thấy Vương Trạch sắp bị Long Thiên Dưỡng đánh chết rồi, Sở Quốc Thiên cuối cùng đã nổi cơn thịnh nộ, lúc này, anh cũng không còn có tâm tư oán trách bị thương gì nữa rồi, chỉ muốn nhanh chóng cứu Vương Trạch ra.
Xoẹt xoẹt xoẹt...!
Một luồng ánh sáng bạc xuất hiện, đám con cháu nhà họ Long ngăn chặn trước người của anh, hai chân đều truyền đến cơn đau, tiếp đến ngã nhào xuống đất.
Mà anh từng bước đi đến chỗ Vương Trạch.
“Ngăn anh ta lại!” Long Thiên Dưỡng hốt hoảng, nhanh chóng ra lệnh cho mấy người con cháu nhà họ Long còn lại ở bên cạnh.
Nhưng Sở Quốc Thiên đã sinh ra ý muốn giết người nên cũng không còn chút gì gọi là nương tay nữa, ngay lúc mấy người con cháu nhà họ Long tiếp cận đến người anh, anh lập tức đạp văng ra trong nháy mắt.
Ngay lập tức, những tiếng xương cốt gãy nứt liền vang lên, mấy người con cháu nhà họ Long vốn muốn ngăn cản anh xương cốt toàn bộ đều đã bị đạp vỡ rồi..