Có Chồng Là Thần Y

Chương 437: Mất Mặt






**********
Chương 437: Mất mặt
Lời nói của Nam Cung Thế làm cho không khí chùng xuống, cho dù là Triệu Thiên Hoằng cũng theo bản năng dừng bước.

Thấy Nam Cung Thế cầm một chiếc điện thoại di động trong tay cứ đưa ra rồi lại rụt vào, Sở Quốc Thiên nhíu mày nói: “Đưa cho tôi.

“Ai vậy?” Sở Quốc Thiên nhận lấy điện thoại, mở miệng hỏi.

“Xin chào Thần y Sở, tôi là Lưu Chính Phong đây, ngài còn nhớ tôi không?” “Lưu Chính Phong?”
Sở Quốc Thiên kinh ngạc, chỉ là anh đã nhanh chóng nhớ ra một người đàn ông trung niên da đen kịt răng trắng bóc ở Thanh Phong Môn, vì thế anh gật đầu nói: “Tôi nhớ rõ ông, ông Lưu tìm tôi có việc gì sao?”
Thấy Sở Quốc Thiên vẫn còn nhớ rõ một nhân vật bé nhỏ bình thường như mình, còn thân thiết xưng hô là ông Lưu nữa, Lưu Chính Phong ở đầu bên kia điện thoại cảm động đến hốc mắt đều đỏ lên.


“Thần y Sở, tôi gọi điện thoại tìm ngài là vì chuyện của cô Vương Vương Vũ Huyền.” Sau khi hít một hơi thật sâu, Lưu Chính Phong khàn giọng nói.

“Vương Vũ Huyền? Có chuyện gì với cô ấy vậy?” Trong lòng Sở Quốc Thiên bỗng nhiên có linh cảm không tốt.

Tuy rằng anh và Vương Vũ Huyên chưa gặp nhau nhiều lần, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng quen thuộc với Vương Vũ Huyên, ngoại trừ ấn tượng với gương mặt xinh đẹp của cô ấy ra, còn có sự chính nghĩa bên trong cô ấy.

“Đúng vậy Thần y Sở, tôi nhận được tin tức, Cô Vương vì ngài mà đang định đến nhà họ Long!” Lưu Chính Phong vội vàng trả lời.

“Nhà họ Long? Ý anh là gia tộc của Long Thiên Dưỡng sao?” Sở Quốc Thiên nhíu mày, mơ hồ đoán được cái gì.

“Không sai, Thần y Sở, nếu như anh có thể hỗ trợ, xin ngài nhất định phải cứu Cô Vương, tôi luôn cảm giác lần này cô ấy đi đến nhà họ Long thì sẽ lành ít dữ nhiều, nếu ngài đến trễ, tôi sợ cô ấy...!Sẽ có chuyện gì đó xảy ra!” Lưu Chính Phong dường như không phải rất thuận tiện, nói xong ông ta lập tức cúp máy.

Mà sắc mặt của Sở Quốc Thiên cứng lại, lạnh lùng nhìn phía trước.

Nam Cung Thế thấy vậy, không thể không cẩn thận hỏi: “Cậu Sở, chúng ta có cần phải làm gì không?”
Sở Quốc Thiên tỉnh táo lại, anh suy nghĩ một chút: “Tìm cho tôi một chút thông tin liên lạc của Y Vương Triệu Tĩnh Nhã tỉnh Hoãn “Tôi có số điện thoại của Triệu Y Vương ở đây.” Triệu Thiên Hoằng ở một bên nghe vậy, vội vàng lấy điện thoại di động ra.

"A lô..."

Sở Quốc Thiên vừa gọi điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc của Triệu Tĩnh Nhã.

“Tiền bối Triệu, là tôi, thần y Sở đây.”
Triệu Tĩnh Nhã nghe vậy kinh ngạc, một lúc lâu sau, bà ta mới nặng nề thở dài một hơi, nói: “Xem ra cậu đã biết...!Nghe được giọng điệu nặng nề của Triệu Tĩnh Nhã, Sở Quốc Thiên không khỏi càng thêm nóng lòng, anh lên tiếng hỏi: “Tiền bối Triệu, rốt cuộc vì sao Vương Vũ Huyên phải đến nhà họ Long, bà có thể nói cụ thể cho tôi được không?" “Không, tôi không thể
Nào biết Triệu Tĩnh Nhã không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối: “Thần y Sở, đây là chuyện nhà của chúng tôi, không liên quan gì đến cậu.

Hiện tại Y Đạo Môn của cậu đang lên như diều gặp gió, cậu vẫn nên bận rộn chuyện của cậu đi, Vũ Huyên đến nhà họ Long là mong muốn cá nhân của nó, hy vọng cậu không hỏi nhiều.

Nhớ đọc truyệ*n trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Tút tút...!
Sở Quốc Thiên còn muốn nói chuyện tiếp, kết quả lại phát hiện Triệu Tĩnh Nhã đã cúp điện thoại rồi.

Sắc mặt anh trầm xuống, tiếp tục gọi lại vài lần, nhưng vẫn như thế tất cả đều bị Triệu Tĩnh Nhã từ chối, đến cuối cùng còn tắt máy.


Nhận thấy biểu tình âm trầm của Sở Quốc Thiên, Triệu Thiên Hoằng không nhịn được nhắm mắt hỏi: “Cậu Sở, rất cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Quốc Thiên không trả lời, mà phân phó nói: “Thông báo cho Quách Tiên Nhan, bảo cậu ta lập tức sắp xếp cho tôi máy bay riêng, tôi muốn đến Thanh Phong Môn một chuyến!” "Da!"
Triệu Thiên Hoằng không dám chậm trễ, vội vàng đi thông báo.

Mà lúc này Sở Quốc Thiên lại gọi điện thoại cho Uông
Giai Kỳ.

Gần đây vẫn bận rộn với chuyện di chứng, anh cũng không liên lạc với Uông Giai Kỳ, mặc kệ Uông Giai Kỳ đối với anh rốt cuộc là có ý đồ gì, nhưng Bảo Nhi bây giờ cơ bản đều do cô ấy chăm sóc, về công hay về tư, anh đều phải liên lạc một chút.

“Sở Quốc Thiên? Hôm nay thế nào mà anh lại gọi điện thoại tới cho tôi vậy?” Ngay sau khi điện thoại được kết nối truyền đến giọng nói dễ nghe của Uông Giai Kỳ..