*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Thanh Di, hình như hôm nay em có tâm sự. Đã xảy ra chuyện gì à?” Sở Quốc Thiên đón Bảo Nhi tan học, phát hiện Lâm Thanh Di vẫn đang có dáng vẻ mất hồn mất vía thì không kiềm được mà hỏi một câu.
“Không sao.” Lâm Thanh Di liếc thoáng qua Sở Quốc Thiên.
Thấy Lâm Thanh Di muốn nói lại thôi, sao Sở Quốc Thiên không biết mình đã đoán đúng. Anh vừa đùa với Bảo Nhi vừa hờ hững nói: “Nếu gặp chuyện thì có thể nói với anh.”
Lâm Thanh Di cắn môi, cuối cùng cô vẫn nhìn về phía Sở Quốc Thiên, áy náy nói: “Sở Quốc Thiên... Xin lỗi anh”
“Em còn phải xin lỗi với anh à?” Sở Quốc Thiên cười gượng.
“Hôm nay ở nhà cũ, bà nội muốn đổ hết công lao anh chữa bệnh cứu người trong sự cố lần trước lên đầu em. Em đã từ chối nhưng bà nội vốn không nghe...
Sở Quốc Thiên nghe thế thì không kiềm được mà buồn cười: “Anh còn tưởng chuyện gì chứ. Em biết đấy, anh cũng không cần những công lao này. Nếu bà nội đã cho em thì em yên tâm nhận đi.”
“Nhưng mà..."
“Không có nhưng mà gì nữa. Anh là chồng em, là bố Bảo Nhi. Thấy các em sống tốt là điều anh mong mỏi nhất.” Sở Quốc Thiên chân thành nói.
Trong lòng Lâm Thanh di hơi cảm động. Bỗng dường như cô nghĩ tới điều gì, nhìn Sở Quốc Thiên nói: “Sở Quốc Thiên, anh có biết phái đoàn bác sỹ nước ngoài không?”
Sở Quốc Thiên sững sờ: “Không biết.”
Vì vậy, Lâm Thanh Di nói chuyện phái đoàn nước ngoài muốn thách đấu bệnh viện Lâm Thị ra.
Nghe xong lời Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên khẽ cau mày, nhìn cô cười nói: “Em cảm thấy anh có thể thắng bọn họ cho nên muốn anh giúp đỡ nhà họ Lâm có phải không?”
“Vâng.” Mặt Lâm Thanh Di đỏ lên nhưng vẫn khẽ gật đầu đầy nghiêm túc: “Trình độ của phái đoàn bác sỹ nước ngoài này về tổng thể đều rất cao. Họ đã chiến thắng rất nhiều thế gia y dược. Lần này tới Hoan Châu thách đấu bệnh viện Lâm Thị chúng ta lại càng đánh tiếng nói bác sỹ của chúng ta đều là hư danh. Chờ họ về nước sẽ xin tổ chức y tế thế giới tước đi tư cách tồn tại của bác sỹ Đông y chúng ta.
“Đúng là kiêu ngạo.” Suýt chút nữa Sở Quốc Thiên cười ra tiếng:
“Đông y Trung Quốc bác đại tinh thâm, bắt nguồn xa, dòng chảy dài. Họ tưởng thách đấu vài dòng họ nhỏ là có thể tước đi tư cách của đông y Trung Quốc chúng ta à?"
“Nhưng họ đã thông cáo báo chí rồi. Nghe nói chuyện còn ồn ào rất lớn, ngay cả vài y hiệp của tổ chức y tế nước Viễn chúng ta cũng tới. Thậm chí còn có các bác sỹ nổi tiếng cũng quan tâm tới sự phát triển của tình hình...”
“Điều này là chắc chắn. Em đã nói chuyện ồn ào lớn như thế, nếu không có người tại to mặt lớn chú ý thì quá không bình thường” Sở Quốc Thiên lắc đầu.
“Cho nên em mới muốn để anh tham gia vào. Nhỡ may nhà họ Lâm chúng ta không thắng được họ thì anh sẽ giúp bọn em đánh họ.” Mắt Lâm Thanh Di sáng quắc nhìn Sở Quốc Thiên chằm chằm.
“Em có lòng tin với anh thế à?” Sở Quốc Thiên bỗng trong lòng vừa động, nói đùa.
Thấy nụ cười xấu xa trêи mặt Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di không khỏi thấy hơi hoảng hốt. Cô hất mặt, lạnh lùng nói: "Coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa!”
Thực ra, sở dĩ Lâm Thanh Di muốn Sở Quốc Thiên ra tay là vì muốn xem rốt cuộc y thuật của anh giỏi tới đâu. Người phụ nữ nào cũng mong người đàn ông của mình là lợi hại nhất. Cô cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên Sở Quốc thiên biết suy nghĩ nhỏ của Lâm Thanh Di. Có điều anh cũng không định từ chối. Suy cho cùng thì muốn bảo vệ Lâm Thanh Di và Bảo Nhi, anh cũng chỉ có thể không ngừng thể hiện năng lực bất phàm của mình ra.
Hôm sau, Sở Quốc Thiên đưa Bảo Nhi tới nhà trẻ xong, đang định tới bệnh viện đông y Lâm Thị đi làm thì kết quả nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.
“Là anh Sở à? Tôi là Hoàng Văn Hữu đây. Bây giờ anh có rảnh tới bệnh viện số một Lâm Thị một chuyến không? Gấp lắm!” Điện thoại vừa nổi, bên trong đã truyền ra tiếng lo lắng của Hoàng Văn Hữu.
Sở Quốc Thiên nghe thế thì hơi sững sờ, có điều lập tức đồng ý: “Được.”
Cúp điện thoại, Sở Quốc Thiên lại xin nghỉ với Uông Giai Kỳ xong thì chạy Maybach như gió bay điện chớp về phía bệnh viện số một Lâm Thị.
“Ông Hoàng, có chuyện gì mà gấp gáp thế?” Sở Quốc Thiên xuống xe, chạy thẳng về phía Hoàng Văn Hữu đang lo lắng chờ ở cửa chính.
“Đi theo tôi đi. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Hoàng Văn Hữu thấy Sở Quốc Thiên thì kéo tay anh đi về phía phòng cấp cứu.
Thì ra sáng sớm hôm nay bệnh viện Lâm Thị gặp phải một bệnh nhân khó giải quyết. Cả bệnh viên số một Lâm Thị không ai có thể chữa. Dù là chuyên gia điều từ bệnh viện khác qua cũng hết đường xoay sở. Hoàng Văn Hữu bỗng nhiên nhớ tới Sở Quốc Thiên cho nên mới nghe ngóng nhiều nơi, hỏi được số điện thoại của anh.
Khi Sở Quốc Thiên đi theo Hoàng Văn Hữu tới trước cửa phòng cấp cứu, phát hiện ở đó đã đầy ắp cả người từ lâu. Trước đám người, ngoài Lâm Minh Quang anh biết ra thì còn có cả vài bác sỹ tuổi tác khá lớn cùng với nhiều người nước ngoài.
Lâm Minh Quang tụ tập với bác sỹ nước Viễn ở bên cạnh, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Mà vẻ mặt những người nước ngoài kia lại càng khoa trương hơn, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy lời nói tục từ khẩu hình của họ.
“Ông Hoàng, đằng trước là những ai?” Sở Quốc Thiên khẽ dò hỏi.
“Bên trái là các chuyên gia của bệnh viện Lâm Thị và vài chuyên gia từ các bệnh viện khác ở Hoan Châu. Bêu phải là thành viên tổ chức y tế thế giới.”
Sở Quốc Thiên khẽ cau mày: “Nếu tôi không đoán sai thì những thành viên tổ chức y tế thế giới này là đến để tham gia phái đoàn nước ngoài thách đấu bệnh viện Lâm Thị chúng ta so tài đúng không?”
“Đúng vậy."
Hoàng Văn Hữu cũng không kỳ lạ gì khi Sở Quốc Thiên biết những tin tức này. Ông ta khẽ gật đầu, nói tiếp: “Bệnh nhân bên trong là thư ký trưởng của tổ chức y tế thế giới. Nếu không phải thân phận ông ta nhạy cảm, bây giờ cũng không có nhiều người tụ tập ở đây như vậy”
“Hẳn anh cũng biết nhân vật quan trọng như thế này, một khi xuất hiện bất cứ sai sót nào ở trong lãnh thổ nước Viễn, tới lúc đó không tránh khỏi chọc tới rất nhiều rắc rối. Hơn nữa danh tiếng của bác sỹ Đông y chúng ta cũng càng chịu ảnh hưởng tổi tệ hơn.”
“Vậy ông Hoàng ông có biết rất cuộc ông ta bị bệnh gì không?” Vì cách qua xa, dù y thuật Sở Quốc Thiên bất phàm thì cũng không thể chẩn đoán chính xác, chỉ có thể mở miệng hỏi thăm.
“Cụ thể là bệnh gì thì không ai chẩn đoán chính xác được. Có điều tôi cũng biết một chút tin tức cơ bản. Thư ký trưởng này toàn thân sưng vù, nhịp tim và huyết áp vô cùng không ổn định. Hơn nữa toàn thân cũng rất lạnh lẽo. Trước khi anh tới cũng đã hôn mê. Bây giờ có lẽ dấu hiệu sinh tồn đã hết sức yếu ớt. Vẻ mặt Hoàng Văn Hữu vô cùng nghiêm trọng.
Trong lòng Sở Quốc Thiên hơi lạnh. Ngay khi anh định nói gì đó thì bỗng một người nước ngoài bước ra từ trong đám người, đi tới trước mặt