**********
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới sẽ có chiếc Bentley Continental đột nhiên lại tới chiếm chỗ đỗ xe, may là Sở Quốc Thiên phản ứng nhanh, nếu không thì chiếc Maybach của anh đã đâm vào rôi.
Vốn tâm trạng của Triệu Mai Hương đã không tốt rồi, nhìn thấy cảnh này thì lập tức tức giận, mở cửa xe, bà nổi giận đùng đùng nói: “Mấy người bị sao thế này, có hiểu đạo lý thứ tự trước sau không?”
Sở Quốc Thiên đang muốn xuống xe, kết quả là lúc này, Lâm Minh Quang cũng xuống xe trước anh một bước: “Mấy người muốn cướp vị trí đỗ xe cũng phải chú ý chứ, lỡ như đâm vào có chuyện gì rồi sao?”
Nào biết, một lời của ông ta vừa nói ra, từ trong Bentley Continental bước ra một người đàn ông trẻ tuổi, gã không chút suy nghĩ đã tát Lâm Minh Quang một cái: “Đụng liền bảo ông đây đền tiền, chiếc xe đặc biệt có hơn ba tỷ của ông có thể so với chiếc Bentley của tôi sao?
Kiểu gì Lâm Minh Quang cũng không ngờ tới chủ chiếc Bentley nói ra tay là ra tay, trong nháy mắt ông chỉ có thể sững sờ đứng tại chỗ bụm mặt, nói không nên lời,
Sau khi Triệu Mai Hương ở bên cạnh thầm mắng một cậu thì thì bà ta tức giận muốn bể phổi mà chửi: “Người trẻ tuổi như cậu sao lại có thể tùy tiện đánh người chứ, mau xin lỗi đi!” Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Sở Quốc Thiên thấy thế cũng cau mày bước ra.
Mà cậu trai trẻ hiển nhiên không hề sợ hãi, mặt gã khinh thường nói: “Bớt nói cho ông nhờ, xe này là của nhà bà à? Dám mắng ông thì chỉ tát là đã nhẹ rồi, còn chọc ông đây nóng ông sẽ khiến mấy người phải chịu hậu quả khôn lường đấy!
Triệu Mai Hương tức giận đến ngực phập phồng, Sở Quốc Thiên đang định lên tiếng thì bỗng nhiên trên chiếc Bentley lại đi xuống một người, bà ta vừa mới xuống xe thì đã kinh ngạc nói: “Mai Hương? Sao lại là bà?”
Triệu Mai Hương vừa nhìn theo tiếng thì không khỏi biến sắc, sao đó lăng lăng hỏi: “Nhã Chi?”
“Mẹ, sao mẹ lại biết bà già này?” Cậu trai trẻ nhìn thoáng qua hai người, hỏi người phụ nữ trung niên vừa bước xuống chiếc Bentley.
“Gì mà bà già, sao cậu không có chút tổ chất gì vậy?” Triệu Mai Hương tức giận đến đỏ cả mặt, hung hăng trừng cậu trai trẻ.
“Được rồi, được rồi, đều là hiểu lầm thôi, Mai Hương, bà người lớn cũng không cần phải chấp nhặt với con tôi.”
Người phụ nữ tên là Nhã Chi nói xong liền trừng mắt với cậu trai trẻ, nói:
“Minh Minh, là do con, bình thường bảo con phải thu liễm lại, nhưng lại không chịu nghe lời, nhanh đi xin lỗi dì Triệu di!"
“Con xin lỗi dì Triệu!” Cậu trai trẻ cũng không tức giận, không mặn không nhạt nói một cậu.
Nhìn thấy hai mẹ con người xướng người họa, đương nhiên Triệu Mai Hương không nuốt trôi được cơn giận này, cũng không chờ bà ta nói thì Lâm Minh Quang đã tức giận nói: “Một câu xin lỗi là được à? Vừa rồi mấy người cướp chỗ đỗ xe, bây giờ còn tát tôi một cái, việc này tính thế nào?”
“Minh Quang? Ôi trời, nhiều năm không gặp rồi, ông vẫn không thay đổi gì nha.
Minh Minh, vừa rồi sao con lại đánh chú Lâm, mau xin lỗi!”
“Mẹ, rốt cuộc bọn họ là ai, sao mẹ lại...!được được được, mẹ đừng mắng con, con xin lỗi là được chứ gì?” Thanh niên tên Minh Minh kia nói xong lại không tình nguyện mà nói với Lâm Minh Quang câu “Con xin lỗi”
“Cậu...!mấy người..."
Lâm Minh Quang bị hành động giảng hòa không có nguyên tắc của Nhã Chi làm tức giận thiếu chút nữa hộc máu, nhưng mà lời ông ta còn chưa nói ra thì đã bị Nhã Chi cắt ngang: “Được rồi, nếu Minh Minh của tôi đã xin lỗi rồi thì chuyện này coi như bỏ qua, nhanh thôi, mấy người bạn cũ của chúng ta đã đến đủ rồi, chúng ta cũng nhanh đi đỗ xe thôi.”
Nói xong, cũng không đợi Triệu Mai Hương bọn họ trả lời thì đã bỏ Minh Minh lên xe, một lần nữa đi tìm chỗ đỗ.
“Vợ à, Đinh Nhã Chi này hơi quá đáng rồi, tôi thấy bọn họ hoàn toàn đang coi thường chúng ta!” Chờ hai mẹ con Đinh Nhã Chi rời đi, Lâm Minh Quang liền buồn bực nói.
“Ông cũng biết bọn họ coi thường chúng ta à?”
Lâm Minh Quang không nói chuyện này thì không sao, vừa nói xong, Triệu Mai Hương bùng nổ, bà ta chỉ vào Lâm Minh Quang mắng: "Nếu như hai người có tiền đồ một chút, người ta sẽ làm như thế này sao? Có thể trách ai đây, tôi chỉ có thể trách mấy người quá vô dụng! Một đám bỏ đi!"
Lâm Minh Quang run rẩy không dám nhắc lại, nhưng hiển nhiên Triệu Mai Hương còn chưa hết giận, sau khi trừng mắt nhìn Lâm Minh Quang, lại trừng mắt nhìn Sở Quốc Thiên: "Còn cái thứ vô dụng như cậu này, vừa rồi khi xảy ra chuyện cậu lại chẳng dám hé hé tiếng nào, và làm cho bố của cậu như không bị tát một cái, bộ cậu chết rồi à? Sao lại không dám nhúng nhích một cái? " Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Sở Quốc Thiên cười khổ, vừa rồi anh đang định xử lý, nhưng không phải luôn tìm được cơ hội nói chuyện sao?
"Còn ở đây làm gì? Mau đi đậu xe đi!" Triệu Mai Hương chán ghét liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó vắt túi thở phì phì bỏ đi, Lâm Minh Quang cũng vội vàng đuổi theo.
Sở Quốc Thiên bất đắc dĩ, sau khi đậu xe xong thì cũng vào khách sạn Hồng La Loan.
Phòng riêng Địa Tự Hào là nơi gặp gỡ các bạn học cũ của Triệu Mai Hương.
Sở Quốc Thiên vừa đẩy cửa bước vào liền phát hiện trong phòng riêng đang chơi đàn piano, bố vợ và mẹ vợ đang đứng ở cửa với vẻ mặt khó xử, không vào cũng không lùi được.
Anh nhìn chằm chằm, và sau khi nhìn quanh một tuần, anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra lúc này căn phòng Địa Tự Hào rộng lớn như vậy đã chật kín người, theo anh thấy thì không còn chỗ trống nào cả, ngay cả hai vị trí cuối cùng cũng do mẹ con Đinh Nhã Chi ngồi lên rồi.
Càng quá đáng hơn nữa là dường như mọi người đang làm như không nhìn thấy họ, nhỏ giọng nói chuyện của mình rồi lại cười phá lên....