**********
Mã Nguyên Đào cũng không phải tới một mình, mà ở phía sau anh ta, còn có một đám nam nữ ăn mạng quần áo sang trọng đi theo.
Nghe lời Uông Giai Kỳ nói, Mã Nguyên Đào hừ lạnh một tiếng, nói: "Nghe nói cô không muốn nể mặt tôi?"
"Tại sao tôi phải nể mặt anh?" Uông Giai Kỳ tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn gắn giọng trả lời một câu.
"Cô biết rõ cậu Long thích cô, cô cố ý trốn anh ấy mà không đi ra ngoài, Điều này làm sao có thể chứ?" Mã Nguyên Đào âm trầm nói.
"Ai muốn hắn thích!” Uông Giai Kỳ tức giận nói.
Cô ấy đúng là sợ hãi trước thế lực của Thanh Phong môn, nhưng với chuyện quan trọng cả đời, cô vẫn có nguyên tắc của mình.
Thấy Uông Giai Kỳ mặn ngọt đều không ăn, Mã Nguyên Đào nhất thời mất kiên nhẫn, chỉ thấy hắn vung tay lên, nói: "Người đầu tới đây, kéo cô ta ra ngoài!"
"Rõ!"
Nhất thời, hai người phụ nữ mặc từ hai phía trái phải tiến lên bắt lấy Uông Giai Kỳ.
“Buông tôi ra, các người sao có thể làm như vậy!” Uông Giai Kỳ thấy thế, liều mạng giãy dụa, nhưng cô ấy căn bản không có võ công, đâu phải là đối thủ của hai nữ vệ sĩ.
Không bao lâu, Uông Giai Kỳ đã được đưa đến một khu vườn xinh đẹp, mà lúc này, trong đình ngắm cảnh trong hoa viên đang có một người thanh niên rất đẹp trai đang ngồi.
Nhìn thấy Uông Giai Kỳ tới đây, vị cậu chủ này chỉ thản nhiên nói một câu: "Buông cô ấy ra."
Vì thế, hai nữ vệ sĩ liền buông cánh tay Uông Giai Kỳ ra, rồi lui sang một bên.
Uông Giai Kỳ biết mình muốn trốn cũng không trốn được, đành phải vừa xoa xoa cánh tay, vừa trừng mắt nhìn người kia, bởi vì anh ta không phải ai khác, chính là vị cậu chủ Long không lâu nữa sẽ kết hôn với cô ấy, Long Thiên Dưỡng.
"Cậu Mã, nghe nói Giai Kỳ là em họ của anh, anh lại trói cô ấy lại, điều này không tốt lắm thì phải?" Long Thiên Dưỡng thản nhiên liếc mắt nhìn Uông Giai Kỳ, sau đó lập tức nhìn về phía Mã Nguyên Đào nói.
"Ha ha, chỉ trách cô ta quá không nghe lời, tôi cũng không có biện pháp nào khác." Mã Nguyên Đào cười ha ha, nói xong liền ngồi đối diện với Long Thiên Dưỡng.
Long Thiên Dưỡng gật đầu, tiếp theo lại vẫy tay với Uông Giai Kỳ, nói: "Em cũng đừng đứng đó nữa, lại đây ngồi với tôi một lát đi."
"Anh đừng vọng tưởng!" Uông Giai Kỳ tức giận nói.
Long Thiên Dưỡng cười như tỏa nắng: "Giai Kỳ, điều này thì em lại không đúng rồi, lại đây ngồi một lát thì có làm sao?"
"Nó sẽ làm cho tôi khó chịu! Làm tôi Kinh tởm!"
Long Thiên Dưỡng ánh mắt nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Tôi cho em một cơ hội cuối cùng, ngồi lại đây!"
"Bang!"
Long Thiên Dưỡng vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của anh ta, không khỏi nhao nhao nhìn về phía Uông Giai Kỳ.
Bọn họ đều biết bối cảnh trong nhà của Long Thiên Dưỡng, cũng biết Long Thiên Dương có bao nhiêu nóng tính, nếu anh ta thật sự bị chọc giận, kết cục của Uông Giai Kỳ nhất định sẽ rất thảm
Chỉ tiếc, Uông Giai Kỳ cũng không biết điều này, cô ấy vẫn đứng tại chỗ, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì thì anh cứ nói, tôi tuyệt đối sẽ không đi qua!"
Im lặng!
Lời này vừa nói ra, giữa sân một mảnh yên tĩnh.
Cảm nhận được không khí ngột ngạt, Mã Nguyên Đào trong nháy mắt tức giận, nhưng không đợi anh ta nói chuyện, mọi người liền nghe thấy Long Thiên Dưỡng thản nhiên nói: "Cậu Mã, cô ấy là người phụ nữ của tôi, hay là giao cô ấy cho tôi xử lí đi."
Nói xong, liền hướng về phía một người con gái lãnh khốc phía sau, nói: "Mẫu Đơn!"
"Vâng, cậu chủ!"
Mẫu Đơn nhận lệnh, sau đó chậm rãi đi về phía Uông Gia Kỳ.
"Cô...!cô muốn làm gì?" Uông Giai Kỳ cảm thấy cả người chịu áp lực, lui ra phía sau.
Mẫu Đơn không trả lời, thấy Uông Giai Kỳ đang muốn chạy trốn, cô ta đột nhiên nhón chân bay tới chỗ Uông Gia Kỳ, chưa kịp phản ứng thì đã bị cô ta bắt lấy đem đến trước mặt Long Thiên Dưỡng.
"Buông tôi ra!" Uông Giai Kỳ giãy dựa vài cái, trong lòng thấy cực kỳ khó chịu nhưng vùng vẫy như thế nào cũng vô dụng.
"Chát!"
Còn không kịp phản ứng, cô ấy đã nhận ngay một cái tát của Mẫu Đơn, gần như ngay lập tức trên mặt cô ấy hiện lên năm dấu tay đỏ ửng.
"Ngồi im!" Uông Giai Kỳ vừa che mặt, liền nghe thấy Mẫu Đơn hừ lạnh một tiếng nói.
Sau đó hai chân cô ấy có quắp lại, bị đè ép ngồi lên ghế đá bên cạnh Long Thiên Dưỡng
"Chậc chậc chậc chậc, Giai Kỳ! Em vì sao phải làm như vậy, nếu em nghe lời từ sớm, em sẽ không phải chịu khổ?" Long Thiên Dưỡng nhếch môi, sau đó rót một ly rượu, đưa cho Uông Giai Kỳ: "Nào, uống với tôi một lỵ, chuyện hôm nay coi như kết thúc."
"Bang...!choang!"
Cuối cùng, Uông Giai Kỳ hất mạnh ly rượu trong tay Long Thiên Dưỡng, rượu bắn tung tóe, mảnh vụn rơi vãi đầy đất.
"Cô đây là muốn chết!" Mẫu Đơn tức giận, sau khi mở nắp một chai rượu trên bàn, cô ta nắm lấy cằm của Uông Giai Kỳ, điên cuồng rót rượu vào.
"Khụ khụ khụ...!hừ..."
Đột nhiên Uông Giai Kỳ họ dữ dội, cô ấy giãy dụa, khiến rượu nhanh chóng làm ướt đẫm tóc và quần áo, nhìn cô ấy lúc này trông rất chật vật.
"Haha..."
Long Thiên Dưỡng lập tức bật cười, những người khác khi thấy vậy đều nhìn Uống Giai Kỳ với ánh mắt mỉa mai.
Bởi vì Uông Giai Kỳ rất ít khi uống rượu, nên khi bị Mẫu Đơn ép uống rượu, nhất thời liền cảm thấy thế giới quay cuồng, ngồi cũng không yên.
"Lúc trước ngoan ngoãn uống rượu có phải hơn không? Nếu ngoan thì sao