Ba giờ sáng tại sân bay quốc tế Yên Kinh.
Một nam thanh niên tuấn tú, thần thái ngút trời, dẫn theo một thiếu nữ có thân hình bốc lửa sải bước đi về phía bãi đậu xe.
Người đàn ông không phải ai khác, chính là Sở Quốc Thiên đã thay hình đổi dạng, còn cô gái là trợ lý do Dương Cảnh phải đến phụ giúp Sở Quốc Thiên, cô ấy tên là Diệp Lệ Á.
“Anh Sở, đây là xe do chị Cảnh sắp xếp.
Tôi sẽ đưa anh về khách sạn nghỉ ngơi trước, ngày mai hằng đến nhà họ Hoàng.” Không lâu sau, Diệp Lệ Á chỉ vào một chiếc SUV và nói.
“Được." Sở Quốc Thiên gật đầu rồi ngồi vào đó.
Anh phải thay đổi khuôn mặt của mình là vì lần này anh chỉ muốn trả thù cho Lâm Thanh Di và Lâm Uyên Vy, chứ không muốn đánh rắn động cỏ.
Nếu anh dùng mặt thật xuất hiện thì rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của truyền thông và nhiều người.
Cũng có thể là do anh quá nhạy cảm.
Xe chậm rãi ra khỏi bãi đậu, ánh mắt Sở Quốc Thiên cũng dần chìm vào mơ màng.
Nhà họ Sở, không bao lâu nữa chúng ta có thể gặp nhau...!
Ngày hôm sau.
Tại nhà họ Hoàng ở Yên Kinh.
Căn biệt thự cổ của gia tộc họ Hoàng được bảo vệ nghiêm ngặt, trong phòng tiếp khách lúc này Hoàng Thế Quân đang nhiệt tình tiếp đãi hai cha con, nhưng vẻ mặt của cô gái kia không vui lắm, ngược lại còn có chút tức giận.
Hoàng Thế Quân chỉ thờ ơ liếc nhìn người phụ nữ trẻ, sau đó cười nói với người đàn ông trung niên: “Nếu như anh không có ý kiến gì, vậy chuyện kết hôn của Vân nhà anh với Thế Công nhà tôi coi như đã quyết định đâu vào đấy cả rồi.”
“Đương nhiên rồi, thế lực nhà họ Sở bây giờ mỗi lúc một lớn, nếu như hai nhà chúng ta có thể kết thông gia, thì có thể nắm quyền quyết định nhiều hơn.
Còn đứa con gái Cát Vân nhà tôi và Thế Công nhà anh có thể nên duyên chồng vợ thì càng là chuyện tốt chứ sao!” Cát Lôi Đạt cũng vui vẻ đáp lời.
“Được."
Hoàng Thế Quân hài lòng gật đầu, sau đó nhìn cô gái trẻ rồi cười nói: “Vân, đã lâu rồi cháu không gặp Thế Công đúng không? Hay là hôm nay cháu đừng về, tý nữa bác dắt cháu đi gặp nó.”
“Cháu không muốn!”
Cát Vân Tử khịt mũi, sau đó kéo ống tay áo của Cát Lôi Đạt nói: “Bố, con không muốn kết hôn Hoàng Thế Công, bố không thể tôn trọng mong muốn của con gái mình sao?”
“Bốp!”
Ai ngờ Cát Lôi Đạt vốn đang nói cười vui vẻ vừa nghe xong câu này liền sa sầm mặt, đập bàn nói: “Hỗn xược, nơi này nào đến lượt con nói, bố nói cho con biết, cho dù con không đồng ý cũng phải đồng ý lấy Hoàng Thế Công, chuyện này không có gì để bàn cãi nữa! Còn nữa, hôm nay con ở lại nhà họ Hoàng, vừa hay ở võ đường Hoàng Hà cố gắng luyện võ.
“Bố..."
Hai mắt Cát Vân Tử đỏ hoe, đầy bất bình nói: “Bố thừa biết Hoàng Thế Công là kẻ không thèm lo việc làm ăn, sao bố đành lòng đặt hạnh phúc của cả đời con gái mình vào tay một người như vậy? Chẳng lẽ vì muốn có được lợi ích cho cả gia tộc mà bố đành lòng không màng đến hạnh phúc con gái mình sao?”
"Con..."
Thấy Cát Lôi Đạt tức điên, hai mắt như sắp nổ lửa, Hoàng Thế Quân vội vàng nói đỡ: “Anh Cát, anh đừng giận con trẻ làm gì.”
Ngừng một chút, ông ta nhìn Cát Vân Tử rồi an ủi: “Vân à, thằng bé Thế Công quả thật là có hơi nghịch ngợm, nhưng bản tính không xấu.
Nếu cháu chịu gả cho nó, nhà họ Hoàng chúng ta nhất định sẽ đối tốt với cháu, tuyệt đối sẽ không để nó bắt nạt cháu đầu”
“Nghịch ngợm? Nếu Hoàng Thế Công chỉ nghịch ngợm một chút, cháu sẽ xúc động như vậy sao? Ai mà không biết anh ta suốt ngày chè chén, ăn chơi lêu lỏng, hoàn toàn là một tên ngốc không có tiền đồ mà.” Cát Vân Tử tức đến đỏ bừng mặt, ngực không thôi phập phồng.
"Bốp!"
Cuối cùng thì Cát Lôi Đạt cũng không nhịn nổi nữa, ông ta xoè tay tát Cát Vân Tử một bạt tay: “Đồ con hư Đang nói năng hàm hồ gì vậy hả?”
“BỐ...!Bố đánh con?” Cát Vân Tử ôm gương mặt sung vù, hỏi trong nước mắt.
“Đánh con? Ông đây đánh con gái không trái lẽ thường!” Cát Lôi Đạt lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức nhìn Hoàng Thế Quân nói: “Anh Hoàng, con gái bị tôi chiều quá sinh hư, mong anh bỏ quá cho.
Còn về hôn sự...!Hay là hôm nay chúng ta chọn ngày luôn đi, anh thấy thế nào?”
“Anh Cát...” Hoàng Thế Quân đang định trả lời thì nhìn thấy Cát Vân Tử đứng phắt dậy: “Muốn gả thì bố tự mà gả, có gả thì con cũng sẽ không gả cho một tên công tử chỉ biết tiêu xài hoang phí!”
“Đồ con khốn nạn!”
Cát Lôi Đạt chưa bao giờ nghĩ rằng con gái mình sẽ không nghe lời như vậy, ngay khi ông ta lại định ra tay đánh thì Hoàng Thế Quân đã nắm tay ông ta và nhẹ nhàng khuyên ngăn: “Anh Cát à, bỏ đi, cháu Vân nói cũng không sai, có trách thì phải trách thắng Thế Công con tôi không có tiền đồ, không thể trách ai khác.
Nếu như cháu Vân đã không muốn, vậy chúng ta cũng đừng ép nó.”
Thật ra ông ta cũng không tha thiết gì về chuyện gả Cát Vân Tử cho Hoàng