*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thanh Di nghe nói như thế, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cô biết mục đích bà nội ép cô là để lấy lòng Vương Tuấn Anh, vốn dĩ cô cũng không định đến, nhưng Sở Quốc Thiên lại thay cô ra quyết định.
“Biết rồi, em cứ đi trước đi.” Bỗng nhiên, Sở Quốc Thiên vẫy vẫy tay với nhân viên công tác.
Đợi nhân viên công tác rời đi, Lâm Thanh Di nhìn Sở Quốc Thiên đầy thất vọng, nói: “Anh thật sự muốn để tôi đi sao?”
“Ai nói vậy, chúng ta tiếp tục ăn uống đi, đừng đi nhiều như vậy.” Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Di trừng lớn, không dám tin nói: “Anh... Anh đùa giỡn Vương Tuấn Anh, đây là tiệc rượu do anh ta tổ chức, anh ta không thấy tôi đến thì sẽ không tự mình tìm tới sao?”
“Yên tâm đi, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, anh ta không thể gây nên sóng gió gì đâu.” Sở Quốc Thiên nói xong liền tự mình gắp một miếng bánh ngọt lên ăn.
Lâm Thanh Di muốn nói gì đó, nhưng chỉ biết há miệng, không phát ra được âm thanh nào.
“Cô Lâm, cậu Vương mời cô qua nhanh một chút." Khoảng mười phút sau, nhân viên công tác kia lại đi tới, vô cùng khó xử nói một câu.
“Được rồi, ăn món này xong chúng tôi sẽ đến.” Sở Quốc Thiên chỉ vào cái đĩa trước mặt Lâm Thanh Di.
Nhân viên công tác bất đắc dĩ, chỉ có thể quay trở lại báo cáo.
Có lẽ vì cảm thấy có gì đó không ổn, Vương Tuấn Anh lại đợi thêm một lúc, sau đó trực tiếp gọi điện cho bà Trịnh, bảo bà ta hỏi rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.
Vì vậy, theo mệnh lệnh của bà Trịnh, chú ba của Lâm Thanh Di là Lâm Minh Phúc, rất nhanh đã đi đến trước mặt Lâm Thanh Di, trầm giọng nói: “Thanh Di, cháu đang làm gì ở đây vậy, cậu Vương người ta đã đợi cháu nửa tiếng rồi!”
“Chú ba, cháu..."
“Cháu cái gì mà cháu, nhanh đến chỗ của cậu Vương đi, nếu cháu làm cho cậu ta vui vẻ, nhà họ Lâm của chúng ta sẽ phát tài phát lộc!” Ai ngờ đâu, Lâm Thanh Di còn chưa dứt lời, Lâm Minh Phúc đã nóng nảy cắt ngang lời cô, nói xong còn định kéo cô đi.
“Đợi một chút. Thấy Lâm Thanh Di sắp bị kéo đi, Sở Quốc Thiên lập tức chặn tay Lâm Minh Phúc lại."
“Buông ra! Mẹ nó, cậu muốn làm gì?” Lâm Minh Phúc thấy thế, vô cùng tức giận.
“Nói với Vương Tuấn Anh, vợ của Sở Quốc Thiên tôi không phải là người mà anh ta có thể mơ ước đến được đâu, bảo anh ta tốt nhất hãy bỏ ý nghĩ này đi, nếu không, tôi không đảm bảo sẽ không làm ra chuyện gì đâu.”
Lâm Minh Phúc nghe vậy, không khỏi bị lay động, trong đầu nháy mắt hiện lên hình ảnh Hạ Văn Tân và Triệu Thiên Hoằng cung kính đối đãi với Sở Quốc Thiên.
Nhưng rất nhanh sau đó, ông ta nghĩ đến lời nói của bà Trịnh, nếu lần này làm mất lòng đến nhà họ Vương, thì bọn họ thật sự không còn cách nào để tồn tại ở Hoan Châu nữa rồi.
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Minh Phúc lóe lên vẻ tàn nhẫn, ông ta hất tay Sở Quốc Thiên ra, liền muốn bắt lấy Lâm Thanh Di.
“Chát!”
Ai ngờ giây tiếp theo, Lâm Minh Phúc nhận một cái tát mạnh vào mặt.
“Sở Quốc Thiên, mẹ nó tao giết mày!” Lâm Minh Phúc không ngờ Sở Quốc Thiên lại dám đánh vào mặt mình trước mặt nhiều người như vậy, giận dữ rống lên một tiếng rồi cầm một chai rượu đánh về phía đỉnh đầu Sở Quốc Thiên.
“Cẩn thận!” Lâm Thanh Di thấy thế, sợ tới mức hét lên kinh hoảng.
Tuy nhiên, Sở Quốc Thiên vẫn đứng tại chỗ, tao nhã nhấp một ngụm rượu đỏ, hoàn toàn không để ý chai rượu trong tay Lâm Minh Phúc đang nhanh chóng hướng về phía mình.
Muốn chết!
Thấy Sở Quốc Thiên không thèm nhìn mình, trong lòng Lâm Minh Phúc càng thêm tức giận, Lâm Thanh Di sợ tới mức nhắm mắt lại.
“Loảng xoảng!”
Âm thanh của chai rượu vỡ vang lên, Lâm Thanh Di cố nén sợ hãi trong lòng mở mắt ra, ngay lúc cô định đến giúp Sở Quốc Thiên, cả người lại chấn động, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
Chai rượu quả thật đã vỡ, nhưng Lâm Minh Phúc mới là người bị thương.
Lúc này Lâm Minh Phúc đã sớm máu me be bét, hỗn hợp rượu và máu loãng che kín khuôn mặt ông ta, khiến vẻ mặt của ông ta càng thêm dữ tợn không chịu nổi.
Toàn bộ sảnh tiệc trở nên lặng ngắt như tờ khi tiếng chai rượu vỡ vang lên, ngay cả người nhạc công đang đánh đàn dương cầm trêи sân khẩu cũng ngơ ngác nhìn về phía Sở Quốc Thiên đang đứng.
Cuối cùng, nhà họ Lâm phản ứng đầu tiên, Hình Hải Trung thấy tình trạng thảm hại của bố vợ mình, trong nháy mắt nổi lên sát khí.
“Sở Quốc Thiên, mày đúng là đáng chết!” Hình Hải Trung vừa nói vừa lao về phía Sở Quốc Thiên.
“Dừng lại!” Bỗng nhiên, bà Trịnh khẽ quát một tiếng.
“Bà nội!” Hình Hải Trung không cam lòng nhìn về bà Trịnh.
“Vừa rồi tôi đã liên lạc với cậu Vương, cậu ấy sẽ tới xử lý ngay lập tức, các con không cần xen vào nữa!” Bà Trịnh không chút nghi ngờ ra lệnh.
Nhìn thấy sắc mặt u ám của bà Trịnh, tất cả người nhà họ Lâm đều không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh, bọn họ liền hiểu được mưu tính của bà Trịnh.
Đây là sân nhà của Vương Tuấn Anh, nếu có chuyện gì xảy ra thì để cho người tổ chức giải quyết là ổn thỏa nhất, hơn nữa bây giờ quan hệ của Sở Quốc Thiên với nhà họ Hạ cũng khá thân thiết, lỡ như xảy ra chuyện gì lớn, nhà họ Lâm cũng không có liên quan gì.
“Sở Quốc Thiên, lại là anh nữa rồi?” Khi người nhà họ Lâm còn đang ngẩn người, bỗng nhiên, Vương Tuấn Anh không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong đại sảnh, phía sau anh ta, còn có hai vệ sĩ theo sau.
“Làm sao vậy?” Sở Quốc Thiên chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Vương Tuấn Anh, sau đó anh tự mình rót rượu rồi uống cạn, từ đầu đến cuối đều không để tên hai vệ sĩ phía sau Vương Tuấn Anh vào trong mắt.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên lúc này còn dám giả vờ, Vương Tuấn Anh không khỏi nhíu mày lại: “Sở Quốc Thiên, hình như anh không có trong danh sách khách mời của tôi thì phải? Bây giờ anh xuất hiện ở tiệc rượu của tôi, còn khiến khách mời của tôi bị thương nữa, nếu anh không giải thích rõ, sợ là hôm nay sẽ không rời khỏi đây dễ dàng như vậy!”
“Tiếp tục nói nữa đi.” Sở Quốc Thiên thấy Vương Tuấn Anh không nói tiếp, không nhịn được nhắc nhở một câu.
Vương Tuấn Anh tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quỳ xuống, dập đầu, mới có thể sống.”
Vương Tuấn Anh nói xong lời cuối cùng, khóe miệng hiện lên vẻ tàn nhẫn, anh ta muốn toàn bộ nhân vật nổi tiếng của Hoan Châu biết Sở Quốc Thiên hèn nhát như thế nào, anh ta muốn Lâm Thanh Di hoàn toàn thất vọng với Sở Quốc Thiên, chỉ có như vậy, anh ta mới có thể hoàn toàn toàn chiếm lấy Lâm Thanh Di mà chơi đùa.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Vương Tuấn Anh, cơ thể mềm mại của Lâm Thanh Di không khỏi run lên, nhưng vào lúc này, cô phát hiện Sở Quốc Thiên đang âm thầm bảo vệ cô sau lưng anh.
“Anh Vương, anh đã nghĩ nhiều rồi.” Sở Quốc Thiên ngăn cách tầm mắt của Vương Tuấn Anh, thản nhiên trả lời một câu.
“Được, rất tốt!” Vương Tuấn Anh tức đến mức cười lên: “Sở Quốc Thiên, chỉ có một cơ hội, nếu anh dám từ chối, tôi sẽ hủy bỏ mọi hợp tác với nhà họ Lâm!”
Cái gì?
Nghe nói như thế, tất cả người nhà họ Lâm có mặt ở đây đều biến sắc, ngay cả Lâm Thanh Di cũng không ngoại lệ.
Nếu Vương Tuấn Anh thật sự hủy bỏ mọi hợp tác với nhà họ Lâm, như vậy tất cả bệnh viện dưới quyền của bọn họ sẽ hoàn toàn đóng băng, đến lúc đó, cho dù bọn họ có muốn bán bệnh viện đi nữa, có lẽ cũng không ai dám tiếp quản.
Dù sao, nhà họ Lâm trước sau gì đã làm mất lòng nhà họ Hạ, cùng với nhà họ Vương, nếu muốn tiếp quản bệnh viện dưới quyền của nhà họ Lâm, chính là tuyên bố đánh vào thể diện của hai nhà này!
"Sở Quốc Thiên! Cậu định phá hoại nhà họ Lâm chúng tôi hay sao?” Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Vương Tuấn Anh, bà Trịnh không thể ngồi yên được nữa, chỉ thấy bà bước ra khỏi đám người, tức giận quát hỏi Sở Quốc Thiên một câu.
“Bà nội...”
“Im miệng! Nếu chuyện hôm nay không giải quyết được, cháu sẽ không còn người bà này nữa!” Lâm Thanh Di muốn nói, nhưng lại bị bà Trịnh cắt ngang không thương tiếc.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Di tái đi, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bà nội sẽ hy sinh cô để nịnh bợ Vương Tuấn Anh, nếu Sở Quốc Thiên không trở về, bản thân cô có phải bây giờ đã
Vương Tuấn Anh rất hài lòng với thái độ của bà Trịnh, anh ta nhếch miệng, giả vờ rộng lượng nói: “Bà Trịnh, lời bà nói không thích hợp lắm, người xúc phạm đến tôi là Sở Quốc Thiên, bà trách lây sang Thanh Di làm gì?"
Nói tới đây, anh ta liền quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Di, nói: “Thanh Di, em có muốn ngồi bên kia với anh không? Em yên tâm, chỉ cần em muốn, anh có thể rút lại những gì mình vừa nói, cho dù là Sở Quốc Thiên, anh cũng có thể bỏ qua cho anh ta.”
Thân hình Lâm Thanh Di chấn động, dù lời của Vương Tuấn Anh khá kín đáo, nhưng những người sáng suốt đều biết Vương Tuấn Anh đang có ý gì.
Nhất là khi cảm nhận được ánh nhìn xung quanh, lửa giận trong lòng càng lớn, nhưng lúc này đây, cô không dám làm gì cả.
Nhìn thấy Lâm Thanh Di vẫn bất động đứng tại chỗ, bà Trịnh không khỏi lạnh mặt, khẽ quát nói: “Thanh Di, còn ngơ ngẩn ở đó làm gì, mau đi cùng cậu Vương đi, nhất định phải