So với vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên, Lý Tần Phương nói với vẻ bình tĩnh: "Ông sợ cái gì? Cho dù anh ta đến hỏi tội.
Nhà họ Đặng chúng ta còn sợ anh ta hay sao?"
"Bà thì biết cái gì!" Không ngờ, người đàn ông trung niên lại lạnh lùng, nói: "Vị thần y này bây giờ tồn tại như một anh hùng dân tộc, hơn nữa tài năng y học của anh ta có thể tăng nhanh trong khoảng thời gian ngắn, hiển nhiên anh ta cũng là người có năng lực, đối với những người như thế này, anh ta sẽ từ Hoan Châu đến Hoa Châu để tìm chúng ta sao?" Người đàn ông trung niên nói xong liền nhìn về phía người làm nói: "Mời anh ta vào."
"Vâng!" Người hầu đáp lại rồi rời đi.
Không lâu sau, Sở Quốc Thiên và Dương Cảnh sải bước đi vào.
“Thần y Sở, không nghĩ tới anh có thể đến.
Thật là vinh hạnh.
Hoan nghênh hoan nghênh!” Người đàn ông trung niên thấy thế, vội vàng bước lên chào.
Đáng tiếc Sở Quốc Thiên đến liếc mắt cũng không nhìn ông ta, liền trực tiếp ngồi ở trên sô pha.
"Thần y Sở...!Lý Tần Phương vốn đã tức giận, nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được nữa, nhưng vừa định mở miệng, người đàn ông trung niên đã vội vàng ngăn bà ta lại.
Lập tức ông ta bày ra vẻ mặt tươi cười nói: "Thần y Sở thật sự là một người có khí chất, tôi Đặng Đình Trọng rất vui khi được gặp anh."
Đặng Đình Trọng là chồng của Lý Tần Phương và là bố của Đặng Đình Long.
Ông ta là một người rất khôn ngoan.
Nếu là người bình thường đối mặt với ông ta, chắc chắn sẽ rất thận trọng.
Tuy nhiên, lần này ông ta đối mặt với Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, rồi thản nhiên hỏi: "Đặng Đình Trọng phải không? Ông hẳn là biết rõ tôi vì sao mà đến, nói đi, ông định giải thích với tôi thế nào?" Vẻ mặt Đặng Đình Trọng cứng đờ, ông ta chưa từng nghĩ tới Sở Quốc Thiên sẽ trực tiếp như vậy, dù sao ông ta cũng là con thứ hai của một gia tộc lớn, rất nhanh liền hồi phục nói: "Thần y Sở đây là có ý gì? Tôi có chút không hiểu."
"Giả ngu hả? Nếu trí nhớ ông không tốt, vậy tôi sẽ nói thẳng, Hoan Châu, Lâm Thanh Di, còn có phòng khám Hồi Xuân, ông định giải thích với tôi thế nào?" Sở Quốc Thiên lạnh lùng hỏi.
“Haha, hóa ra thần y Sở đến đây là ту vì chuyện này!” Đặng Đình Trọng cười lớn, đi đến ghế sô pha đối diện Sở Quốc Thiên rồi ngồi xuống, nói: "Thần y Sở, tôi biết Lâm Thanh Di là nhân viên của anh, và tôi cũng xin lỗi anh vì những việc liều lĩnh mà vợ và con tôi đã làm.
Tôi hy vọng anh có thể nể mặt nhà họ Đặng, chuyện cũ bỏ qua được không?"
"Chuyện cũ bỏ qua?" Sở Quốc Thiên vui vẻ nhìn Đặng Đình Trọng, nói: "Đặng Đình Trọng, một câu chuyện cũ bỏ qua định đuổi tôi đi, ông cũng quá không để tôi vào mắt rồi thì phải?"
"Không dám, thần y Sở cứ nói đùa.
anh là một anh hùng dân tộc.
Nhà họ Đặng chúng tôi muốn làm thân với anh còn không được.
Làm sao chúng tôi có thể đuổi anh được?" Đặng Đình Trọng xua tay nói.
Đối mặt với thái độ ba phải của Đặng Đình Trọng, ánh mắt Sở Quốc Thiên không khỏi lạnh lùng, cũng không chờ anh mở miệng, bên kia Lý Tần Phương nhịn không được nói: "Thần y Sở, anh đừng có ở đây giả bộ diễu võ dương oai với chúng tôi.
Anh là cái gì, nhà họ Đặng là nơi để anh làm càn hay sao?"
Hỏng rồi! Khi Đặng Đình Trọng ở bên nghe thấy điều này, trái tim ông ta liền vỡ vụn.
Quả nhiên, Sở Quốc Thiên nhàn nhạt liếc nhìn Lý Tần Phương, lập tức mặt không chút thay đổi nói: "Làm càn? Nếu bà không cho tôi một lời giải thích, tôi lập tức san bằng nhà họ Đặng!"
Ngay khi anh nói điều này, bầu không khí lập tức trùng xuống.
Lý Tần Phương như bị giẫm phải đuôi, duỗi ngón tay chỉ thẳng Sở Quốc Thiên nói: "Họ Sở kia, đừng tưởng rằng anh có chút thành tựu liền nghĩ bản thân vô địch thiên hạ, còn muốn san bằng nhà họ Đặng, anh xứng sao? Nếu hôm nay anh không ngoan ngoãn nhận lỗi, tôi đảm bảo anh không đi ra được cái trang viên này."
Cộp cộp cộp...ngay khi Lý Tần Phương vừa nói xong, một nhóm vệ sĩ được đào tạo bài bản ngoài cửa xông vào, lập tức bao vây Sở Quốc Thiên và Dương Cảnh.
Ánh mắt Dương Cảnh lạnh lùng, định hành động, nhưng Sở Quốc Thiên giơ tay ngăn cô ta lại, sau đó nói: "Đặng Đình Trọng, ông nghĩ kĩ xem, nếu hai người vẫn còn thái độ này thì tôi thật sự sẽ không khách khí nữa."
"Những gì anh nói, tôi có thể hiểu đó là một lời đe dọa không?" Đặng Đình Trọng khinh thường cười lạnh.
"Ông có thể hiểu như vậy." Sở Quốc Thiên lãnh đạm nói.