Có Chồng Là Thần Y

Chương 183: Có Hy Vọng Ư






Ngay sau đó, cả hai đi đến một lối thoát hiểm không người, sau khi Lâm Thanh Di nhìn xung quanh, liền ngại ngùng nói: “Xin lỗi cậu chủ Đặng, tôi hiểu tâm ý của anh đối với tôi, nhưng mà...!dù sao thì tôi cũng đã là vợ của người ta, là mẹ của người ta, tôi...!
Vẻ u ám trong ánh mắt Đặng Đình Long vừa lóe đã vụt tắt, lập tức cắt ngang câu nói ngập ngừng ấp úng của Lâm Thanh Di, giọng điệu dịu dàng nói: “Tôi hiểu rồi, Thanh Di em đừng có để tâm đến chuyện này, anh sẽ không ép buộc em đâu.”
“Cảm ơn anh đã hiểu cho!” Trong lòng Lâm Thanh Di cảm thấy nhẹ nhõm, áy náy nói một câu, đột nhiên cô dường như nhớ ra điều gì đó liền nói tiếp: “Đúng rồi cậu chủ Đặng, mười lăm tỷ anh đã chuyển cho tôi tôi đã hoàn trả lại rồi, còn về tiền viện phí đã đóng giúp tôi, sẽ tìm cách trả lại cho anh trong thời gian sớm nhất!”
“Không sao đâu, có trả hay không cũng không sao, đừng quá coi trọng.” Đặng Đình Long mỉm cười an ủi.

Thấy Lâm Thanh Di không đáp lời, lại lên tiếng nói: “Thanh Di, anh biết sự tồn tại của Sở Quốc Thiên khiến em rất đau khổ, em phải tự mình học cách mạnh mẽ và chăm sóc cho bản thân thật tốt.

Dù kết cục của hai người như thế nào thì nói tóm lại em vẫn còn Bảo Nhi!”
Lời nói của Đặng Đình Long như một quả cân nặng nề, ngay lập tức đập vào phần mềm yếu nhất trong đáy lòng của Lâm Thanh Di, mũi của cô chợt cay, nhưng rất nhanh sau đó cô đã kìm lại được.

Đặng Đình Long thấy vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết: “Thanh Di, nếu em thật sự không còn tình cảm với Sở Quốc Thiên, anh khuyên em đau khổ dài không bằng đau lòng ngắn, nên ly hôn càng sớm càng tốt, nếu không càng kéo thêm thì tổn thương của em sẽ ngày càng lớn! Em cứ yên tâm, cho dù em có thích anh hay không, anh vẫn sẽ luôn thích em!”

Đặng Đình Long cúi thấp người xuống phía Lâm Thanh Di khi nói, nhìn thấy người phụ nữ mình ngày đêm mơ ước đang ở gần ngay trước mặt, anh ta cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng nhanh lên.

“Cậu chủ Đặng, xin anh hãy tự trọng!” Cảm thấy hơi thở của Đặng Đình Long đang phả vào mặt của mình, Lâm Thanh Di giật mình, sau khi bình tĩnh lại, liền nhanh chóng lùi về phía sau hai bước.

Trong lòng Đặng Đình Long cảm thấy tiếc nuối một hồi, nhưng anh ta miễn cưỡng nở nụ cười và nói: “Anh xin lỗi Thanh Di, em xinh đẹp quá đi mất, nên anh thực sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình..."
“Xin lỗi cậu chủ Đặng, tôi sẽ cố gắng trả lại tiền cho anh trong thời gian sớm nhất!” Lâm Thanh Di nói xong liền cấp tốc rời khỏi nơi này.

Nhìn bóng lưng đầy bối rối của Lâm Thanh Di, Đặng Đình Long xoa xoa cơ thể đang hồi hộp không yên của mình, tàn nhẫn nói: “Chỉ là một chiếc giày rách thôi, mà lại làm ra vẻ như một người phụ nữ trinh tiết, xem ông đây sau khi có được cô, sẽ hành hạ cô như thế nào!”
Ngày hôm sau, sau khi Sở Quốc Thiên đến Vạn Thịnh Tân Thành để xem nhà của mình, nhân tiện định đến phòng hồi sức, nhưng kết quả vừa ra khỏi khu dân cư, đã nhận được một cuộc gọi từ Quách Tiên Nhan.

“Anh Thiên, ca phẫu thuật của dì Triệu đã thất bại rồi, bây giờ tình hình rất nguy hiểm và bất cứ lúc nào cũng có thể..."
“Tại sao lại như thế này?” Sở Quốc Thiên ngay lập tức đạp phanh xe, trầm giọng hỏi.

“Tình hình cụ thể vẫn không rõ, nghe nói bệnh viện Nhân dân số 1 đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch rồi.” Quách Tiên Nhan nghiêm túc nói: “Anh Thiên, anh vẫn nên đích thân ra tay đi, em lo là nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, dì sẽ thực sự..."
“Anh hiểu rồi, anh sẽ thu xếp ngay, anh sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ!” Sở Quốc Thiên cũng nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc này rồi, vừa nói vừa đạp ga phóng xe đến bệnh viện nhanh như chớp.

Đồng thời lúc đó, ở bệnh viện Nhân dân số 1 Hoàn Châu.

Lâm Thanh Di nhận giấy thông báo bệnh nguy kịch, vẻ mặt vô cùng đau buồn nói: “Tại sao lại thất bại vậy, tại sao?”
“Bác sĩ, anh nhất định phải cứu vợ của tôi, bà ấy không thể xảy ra chuyện được!” Đôi mắt của Lâm Minh Quang đã đỏ hoe, nắm chặt lấy cánh tay bác sĩ.


“Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, mong mọi người kiềm nén đau thương!” Giọng nói đầy day dứt của bác sĩ đáp lại.

“Không! Vợ tôi nhất định sẽ không sao đâu, chính là các người, đám lang băm các người!” Nhìn thấy dáng vẻ này của bác sĩ, Lâm Minh Quang đột nhiên điên cuồng gào lên một tiếng.

“Bố, bố làm gì vậy!” Nhìn thấy Lâm Minh Quang sắp đánh bác sĩ, Lâm Thanh Di sợ tới mức ôm chặt lấy ông ta.

“Bỏ ra..."
“Chú, Thanh Di, hai người đừng lo lắng, tình hình của dì cháu đã hiểu rõ rồi, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu, cứ yên tâm đi nhé!” Ngay lúc Lâm Minh Quang đang vùng vẫy, một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên.

Khi cả hai nhìn theo tiếng động đó, ngay lập tức nhìn thấy Đặng Đình Long với vẻ mặt lo lắng không biết đã đi tới từ lúc nào.

“Cậu chủ Đặng, anh đang nói cái gì vậy?” Lâm Thanh Di vô cùng bối rối hỏi.


“Thanh Di, em đừng lo lắng, anh sẽ mời một bác sĩ lớn, có ông ta ra tay, dì nhất định sẽ bình an vô sự mà thôi!” Đặng Đình Long giải thích lại lần nữa.

Nghe thế, vị bác sĩ ở bên cạnh ngay lập tức cau mày lại, trầm giọng nói:
“Thưa ngài, ăn có thể ăn bừa bãi, nhưng không được nói bừa bãi đâu đấy, bệnh viện của chúng tôi là bệnh viện tốt nhất ở Hoàn Châu, bất kể là bác sĩ hay là trang thiết bị, đều là trình độ hàng đầu ở trong nước, am dựa vào cái mà lại nói rằng người mà anh tìm đến có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân?”
Đặng Đình Long vừa nghe xong, khóe miệng giật giật: “Bởi vì người mà tôi mời đến tên là Triệu Thiên Hoằng!”
Cái gì?! Sau khi nghe thấy thế, hơi thở tất cả mọi người gấp rút.

Triệu Thiên Hoằng là hội trưởng hiệp hội Đông y Hoàn Châu, nổi tiếng với y thuật siêu phàm, nếu ông ta thực sự có thể đến, nói không chừng thật sự có thể cứu sống được Triệu Mai Hương.