*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phịch!”
Đối mặt với một nhóm binh lính được trang bị vũ khí hạng nặng, những người trong phòng đều bị dọa sợ mất mật, không hề nghĩ ngợi lập tức quỳ xuống.
Vẻ mặt Vu Thành không còn thoải mái như khi nãy nữa, thay vào đó là sự bất lực và sợ hãi. Đây chính là binh lính mang súng thật đạn thật, ai gặp họ đều sợ đến mức quỳ xuống!
“Anh là Vu Thành?” Nhìn bốn người đang run rẩy trong phòng, người đàn ông cầm đầu nhìn chằm chằm Vụ Thành quát to.
“Là... Là tôi... Thưa ngài, có chuyện gì vậy?” Vu Thành cố gắng hỏi.
“Còng tay, mang đi!”
Người đàn ông không thèm quan tâm, vung tay, hai tên lính tiến lên còng tay Vu Thành lôi đi.
Khách sạn Hoàng Gia.
Tin tức Vu Thành bị bắt nhanh chóng được truyền đến tại Nam Cung Văn.
“Không nghĩ đến Sở Quốc Thiên lại có tầng quan hệ này, tôi khinh thường anh ta rồi!” Nam Cung Văn nghe xong chỉ u ám nói một câu.
Lúc này, Uông Thành Đông đang đứng đối diện Nam Cung Văn nghe vậy có chút ưu sầu: “Cậu chủ Nam Cung, nếu không thì hay là chúng ta thôi đi?”
“Đồ hèn nhát. Từ khi nào mà ông có quyền bảo tôi bỏ chuyện này?” Nam Cung Văn lập tức bùng nổ, nhìn Uông Thành Đông bằng ánh mắt hung ác.
“Nhưng... Nhưng mà đám người bắt Vu Thành đi là người của Chiến vực!” Sắc mặt Uông Thành Đông rất khó coi.
Chiến vực!
Trong lòng Nam Cung Văn kinh hãi, thế nào cũng không nghĩ tới Sở Quốc Thiên có thể tìm được người của Chiến vực.
Thật lâu sau, anh ta mới nói với vẻ khó chịu: “Người của Chiến vực thì thế nào, chỉ cần không phải chủ tướng của vực đích thân tới, để tôi chống mắt lên xem ai dám động đến Nam Cung Văn tôi!”
Uông Thành Đông không so đo với Nam Cung Văn, dù sao ông ta cũng sống đến từng này tuổi rồi, ít nhiều gì nhìn mọi việc cũng thấu đáo hơn Nam Cung Văn, ông ta cau mày nói: “Cậu chủ Nam Cung, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vẻ ngoài đầu, không cần tự dẫn lửa thiêu thân, lão già tôi đề nghị cậu hủy bỏ kế hoạch, nếu không thì... “Nếu không cái rắm!”
Uông Thành Đông còn chưa kịp dứt lời đã bị Nam Cung Văn cắt ngang: “Chuyện này không cần thương lượng nữa, bây giờ một vài nhà thuốc của Y dược Thanh Di đều bị đóng cửa, tôi và anh ta sớm đã như nước với lửa, cho dù anh ta quen biết vài người của Chiến vực thì tôi cũng không sợ!”
Sắc mặt Uông Thành Đông trắng bệch: “Cậu chủ Nam Cung..."
“Ông không cần khuyên nữa, hiện tại bây giờ đội ngũ luật sư tại Yên Kinh đã chuẩn bị mọi thứ, mặc kệ Sở Quốc Thiên có bao nhiêu khả năng chăng nữa, chẳng lẽ anh ta có thể lọt khỏi vòng pháp luật sao?”
Uông Thành Đông mở miệng muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn đến biểu cảm đầy tức giận của Nam Cung Văn, cuối cùng đành chịu thua. Tuy rằng Nam Cung Văn ăn không nói có nhưng dựa vào kinh nghiệm của mình, ông ta cho rằng xác xuất thành công của chuyện này quá thấp.
Y dược Thanh Di.
Nhờ vào mối quan hệ với Giang Phong Quang, Sở Quốc Thiên và Quách Tiên Nhan không hề gặp trở ngại hay phiền toái gì khi sử dụng lực lượng của bộ chỉ huy.
Lúc này, họ đang ngồi trong văn phòng chủ tịch.
Đối diện với bọn họ còn có một luật sư trẻ tuổi của văn phòng luật Tần Phong.
“Ngài Sở, tổng giám đốc Quách, trước mắt vụ án Uông Thành Đông vu cáo chúng ta ăn cắp phương thuốc tổ truyền của nhà họ Uông đã được tòa án thụ lý, phiên tòa sẽ diễn ra lúc một giờ chiều nay, mọi người có muốn đi dự không?” Luật sư trẻ Tiểu Vương hỏi.
“Xem ra, Uông Thành Đông vẫn nhất định chèo cùng thuyền với nhà họ Nam Cung rồi!” Quách Tiên Nhan cảm thán nói.
Sở Quốc Thiên dửng dưng nhún vai, anh hỏi: “Uông Thành Đông hẳn là biết trước kia chúng ta đã từng tổ nhà họ Lâm ra tòa vụ bản quyền sáng chế, nhưng giờ vẫn còn muốn chơi trò này, chắc là đã mời được vị luật sư giỏi giang nào nhỉ?”
“Ngài Sở nói đúng, theo nguồn tin đáng tin cậy, luật sư đại diện của Uông Thành Đông đến từ đội ngũ luật sư hàng đầu của Yên Kinh!” Tiểu Vương nghiêm nghị trả lời.
Người ngoài xem chuyện vui, người trong cuộc tỏ tường.
Cùng là luật sư, đương nhiên cậu ta biết rõ đội ngũ luật sư hàng đầu của Yên Kinh là tồn tại thế nào, có thể nói, đội ngũ luật sư mà Uông Thành Đông mời đến lần này là đội ngũ luật sư cấp cao nhất ở nước Viễn.
Mà văn phòng luật Tần Phong của bọn họ chẳng qua chỉ là một văn phòng nhỏ vừa thành lập chưa đến một tháng, hơn nữa quy mô cũng không lớn, sự chênh lệch giữa bọn họ mắt thường nhìn cũng thấy được.
“Đội ngũ luật sư giỏi nhất Yên Kinh sao? Xem ra nhà họ Nam Cung lần này quyết tâm hạ gục chúng ta nhỉ! Đã như vậy chúng ta liền cho họ chút mặt mũi, đi dự thính cũng không có gì to tát.” Sở Quốc Thiên sờ cằm, lập tức đưa ra quyết định.