*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Mọi người đều biết, Đại Lực Kim Cương Chưởng có nguồn gốc từ Thiếu Lâm tự, là một loại võ công vô cùng lợi hại. Những người tập Đại Lực Kim Cương Chưởng hầu hết đều là nhà sư, thế nên Hạ Văn Tân không thể nào ngờ được loại chưởng pháp mạnh mẽ này lại có thể bị một bà lão đã lớn tuổi đánh ra nhẹ nhàng như thế.
Động tác của bà lão thoạt nhìn trông có vẻ thong thả, từ tốn nhưng Hạ Văn Tân lại có thể càm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đôi tay gầy guộc, già nua ấy mạnh đến nhường nào. Anh ta không biết Sở Quốc Thiên có thể ngăn được cái chưởng này hay không nhưng bản thân anh ta chắc chắn không làm được.
“Chưởng pháp không tệ, đáng tiếc người anh gặp được lại là tôi.” Đối diện với Đại Lực Kim Cương Chưởng của bà lão, Sở Quốc Thiên chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó liền đánh ra một chưởng y hệt.
Cái gì?!
Thấy chưởng pháp mà Sở Quốc Thiên vừa đánh ra, không chỉ Hạ Văn Tân mà ngay cả bà lão cũng kinh ngạc đến sững sờ.
“Ánh sáng của đom đóm mà cũng dám so đua cùng mặt trăng, nực cười!”
Dù sao bà lão cũng là người đã sống hơn nửa đời. Sau khi cười lạnh một tiếng, bà ta lại lần nữa tăng tốc, hung hăng đánh về phía Sở Quốc Thiên.
“Bùm!”
Theo sau tiếng vang, bà lão cảm giác cơ thể mình như vừa bị búa tạ đập mạnh vào, cơ thể gầy gò của bà lập tức bị đánh bay ra ngoài.
“Phụt!”
Lúc này, cổ họng bà ta có chút ngòn ngọt, không nhịn được phun ra một ngụm máu lớn.
“Bà Diệp!”
Dương Cảnh biến sắc, hoảng sợ hét to, nhanh chóng chạy lại đỡ bà lão. Thế nhưng vì cái chưởng ban nãy Sở Quốc Thiên đánh ra quá mạnh nên khi cô ta đỡ được bà Diệp cũng không khống chế được mà phát ra tiếng rêи rỉ, rõ ràng là cô ta cũng bị nội thương.
“Bà Diệp, bà cảm thấy thế nào rồi?” Sau khi khó khăn để ổn định lại cơ thể, Dương Cảnh quan tâm hỏi bà lão.
Cô ta vô cùng hiểu rõ thực lực của bà lão, bình thường có mười hay hai mươi người đàn ông cao to, vạm vỡ cũng không đến gần bà lão được. Vì vậy cô ta mới chấp nhận bỏ ra một số tiền lớn để thuê bà lão làm vệ sĩ cho mình.
Thế nhưng cô ta chẳng thể nào ngờ được người vệ sĩ mà cô ta luôn đặt trọn niềm tin bấy lâu nay mà bây giờ ngay cả một chưởng của Sở Quốc Thiên cũng không chịu được, hơn nữa lại còn thua dưới Đại Lực Kim Cương Chưởng, vốn là sở trường của bà lão.
Đột nhiên, Dương Cảnh chợt nhớ đến Sở Quốc Thiên và Hạ Văn Tân mới đi ra từ câu lạc bộ Vong Ưu, chẳng lẽ nào...
Như cảm nhận được những suy nghĩ trong lòng cảu Dương Cảnh, Sở Quốc Thiên chậm rãi bước về phía cô ta, cười nhạt, nói: “Tần Nhãn Minh đã chết.”
“Là... Là do anh làm?” Dương Cảnh thở gấp, run giọng hỏi.
“Đúng vậy đấy.” Sở Quốc Thiên thản nhiên gật đầu, nói tiếp: “Thật ra chúng tôi đến đây cũng không có ý định động chạm vào cô, thế nhưng nhìn bộ dáng của cô cũng chẳng yên phận gì, vậy thì...cô có muốn đi gặp Tần Nhãn Minh không?”
“Không... Không... tôi không muốn!”
Nhìn người đàn ông tựa như ác quỷ trước mặt, Dương Cảnh hoảng loạn, cô ta biết, chỉ cần cô ta có chút do dự nào thì có khả năng rất cao cô ta sẽ lập tức bị giết chết.
“Nếu cô đã không muốn chết như thế thì tôi sẽ cho cô một cơ hội để làm việc cho tôi, cô có đồng ý không?”
“Đồng ý đồng ý! Chỉ cần anh không giết tôi thì dù anh có thân thể của tôi tôi cũng cam lòng!” Dương Cảnh sốt sắng gật đầu, ánh mắt nhìn Sở Quốc Thiên tràn đầy sự sợ hãi.
“Xem như cô cũng có chút thông minh, thế nhưng vấn đề thân thể cô thì cứ bỏ qua đi.” Sở Quốc Thiên bĩu môi, nói: “Lát nữa cô đi thông báo cho Vu Thành, nếu anh ta chịu an phận thì tôi có thể không chấp chặt với anh ta, còn nếu như anh ta muốn giở trò gì đấy thì tôi sẽ biến anh ta trở thành Tần Nhãn Minh thứ hai!”
Nói xong, Sở Quốc Thiên liếc nhìn Hạ Văn Tần rồi sải bước đi ra khỏi hộp đêm Dạ Ái.
Mãi cho đến khi bóng dáng hai người đã đi xa thì Dương Cảnh mới đột ngột rùng mình. Cô ta giao bà lão đang chán nản cho người làm rồi vội vàng gọi điện cho Vu Thành.
Bởi vì quá mức lo lắng nên tay cô ra cứ run rẩy không ngừng. Gần nửa phút cô ta mới ìm ra được số điện thoại của Vu Thành.
“Tổng giám đốc Dương?" Giọng nói nghi hoặc của Vu Thành phát ra ngay khi cuộc gọi được kết nối.
“Vu Thành, nếu anh còn có ý định muốn trả thù Sở Quốc Thiên và Hạ Văn Tân thì tôi khuyên anh, tốt nhất là anh nên bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi.” Giọng nói Dương Cảnh đầy gấp gáp.
“Cô có ý gì?” Vu Thành rùng mình, anh ta đúng thật là đang có ý định này, chỉ là anh ta không ngờ rằng ngay cả Dương Cảnh cũng biết, không lẽ bên trong có gián điệp?
Dương Cảnh vừa nghe thấy câu đó đã lập tức biết được quả nhiên anh ta đang có suy nghĩ như thế, vì vậy, cô ta vội vàng kể lại chuyện xảy ra tại hộp đêm Dạ Ái hôm nay.
Vu Thành nghe xong lại không tin là đúng mà còi cười cợt chế nhạo: “Tổng giám đốc Dương, Vu Thành tối đây vẫn luôn rất khâm phục cô, không ngờ cô lại nhát gan như thế, thật đáng thất vọng.
“Tần Nhãn Minh đã chết rồi!” Thấy Vu Thành vẫn còn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Dương Cảnh tức giận nói.
Mặc dù cô ta và Vu Thành không phải là kẻ thù nhưng mối quan hệ giwuax hai người cũng chẳng thân thiết gì mấy. Sở dĩ cô ta gọi cuộc điện thoại này hoàn toàn là do Sở Quốc