Hoàng Văn Hữu theo tiếng nói nhìn qua, liền nhận ra người nói chuyện là Lâm Thanh Di, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Cô nói người kia là ai cơ?” "Sở Quốc Thiên “Cô nói đùa cái gì vậy?” Ai biết được, Hoàng Văn Hữu lời còn chưa nói xong, thì Lâm Minh Hải ở một bên lại trách móc lên tiếng. “Tôi cũng không có nói giỡn.
Lâm Thanh Di nhìn thoáng qua Lâm Minh Hải, tiếp tục nói: “Vừa rồi mọi người đều nghe thấy được kết quả chẩn đoán bệnh tình từ Hoàng Văn Hữu, thật rõ ràng nguyên nhân chính là bởi vì ông đó chủ hai à, mới dẫn đến bệnh tình của bà nội trở nặng thêm, mà trước lúc ông Hoàng chẩn đoán bệnh, Sở Quốc Thiên cũng đã nói rõ, chỉ là không có ai chịu tin tưởng anh mà thôi!” “Mày..
Lâm Minh Hải tức đến khuôn mặt đỏ bừng, Hoàng Văn Hữu thấy thế, trong lòng nghi hoặc càng nhiều, ông ta nhìn về phía Lâm Thanh Di hỏi: “Cô nói trước khi tìm tôi thì Sở Quốc Thiên cũng đã làm ra chẩn đoán bệnh rồi sao, chỉ là các người không tin tưởng lời cậu ấy nói?" “Không sai. Lúc đó Sở Quốc Thiên đã đứng ở bên cạnh tôi, sau khi anh châm cứu cho chủ hai xong, đã nói rằng anh có thể chữa trị bệnh tình của bà nội, nếu để sau nửa tiếng nữa, tình huống sẽ không mấy khả quan.
Lâm Thanh Di nói xong, bỗng nhiên sinh ra một tia áy náy, cô đương nhiên biết rõ thật ra Sở Quốc Thiên cũng không thèm quan tâm những người khác, chỉ cần lúc đó cô có thể kiện quyết hơn một chút, không biết chừng bà nội thật sự đã được cứu rồi...
Hoàng Văn Hữu nghe vậy, cả người chấn động, ông ta biết rất rõ ràng bệnh tình hiện tại của bà cụ có bao nhiêu phần không ổn, ngoại trừ vài lão giả ở Yên Kinh kia, những người khác đều không có ai có thể cứu được bà cụ.
Có điều nếu Lâm Thanh Di đã nói như vậy, ông ta quyết định vẫn nên thử một lần, rốt cuộc mạng người quan trọng
Nghĩ đến đây, ông ta liền mở miệng nói: "Thế bây giờ Sở Quốc Thiên đang ở đâu? Có thể mời cậu ấy tới đây không?”
Lâm Thanh Di đang muốn nói chuyện, kết quả lại bị Lâm Văn Sang nói bóng nói gió ngắt lời: “Ông Hoảng, ông đừng nghe chị hai của tôi nói bậy, cái tên anh rể kia của tôi chính là cái đồ vô dụng chỉ biết làm màu làm mè thôi, lúc đó anh ta chỉ đứng ở cửa từ phía xa nhìn vài lần, làm sao có thể thật sự biết chữa bệnh chứ?"
Cái gì?
Ai biết, Hoàng Văn Hữu vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lại thay đổi, ông ta nằm lấy hai tay của Lâm Văn Sang, nghiêm túc hỏi: "Cậu ấy thật sự không chạm vào bà cụ, và cũng không cần bắt mạch gì gì đó sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Hoàng Văn Hữu, trong lòng Lâm Văn Sang không khỏi mừng thầm, sở dĩ anh ta nói như vậy, chính là vì nghĩ rằng như thế sẽ chứng minh Sở Quốc Thiên là cái tên lừa đảo, hiện tại nhìn thấy phản ứng của Hoàng Văn Hữu, hiển nhiên là đã tin tưởng vài phần.
Vì thế, anh ta cũng nghiêm túc trả lời: "Tôi chắc chắn!"
Nghe thấy Lâm Văn Sang chính thức xác nhận, trong lòng Hoàng Văn Hữu chấn động dữ dội, ngay cả người bệnh cũng chưa tiếp xúc, mà có thể chẩn đoán chính xác, vậy thì y thuật đó sẽ cao siêu đến mức độ nào chứ
Hoàng Văn Hữu có chút kϊƈɦ động nhìn về phía Lâm Thanh
Di, thúc giục nói: "Mau đi tìm Sở Quốc Thiên tới đây, nói không chừng thật sự có thể cứu được bà cụ rồi!" ta thấy Hoàng Văn
Nụ cười của Lâm Văn Sang chợt tắt, anh
Hữu không giống như đang nói giỡn, vội vàng nói: "Không phải đầu ông Hoàng đ “Im miệng!"
Hoàng Văn Hữu hung hăng trừng mắt liếc Lâm Văn Sang một cái, ông ta thấy Lâm Thanh Di còn chưa có hành động gì, ngay lập tức lại thúc giục một tiếng: “Còn ngây như phồng ra đó làm gì, mau đi đi!” “Vâng."
Lâm Thanh Di lấy lại tinh thần, đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Nhưng Sở Quốc Thiên đã ra ngoài được hơn mười phút, cô cũng không biết phải đi đầu mà tìm, chính vào lúc cô gấp đến mức sắp khóc, khỏe mắt cô chợt lóe lên một bóng dáng quen thuộc.
Sở Quốc Thiên
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên lúc này đang yên lặng ngồi cách đó không xa, Lâm Thanh Di không biết vì sao có chút cảm động, thì ra, anh vẫn luôn đợi cô.
Nén lại những giọt nước mắt muốn tuôn ra, cô chậm rãi đi đến gần Sở Quốc Thiên, run giọng hỏi: "Có thể cùng tôi trở về cứu bà nội hay không?"
Cảm nhận được sự áy náy trong lời nói của Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên liền cảm thấy mềm lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn lắc đầu: "Không đi
Lâm Thanh Di sững sờ, cô chưa bao giờ ngờ đến Sở Quốc Thiên sẽ từ chối mình, sau khi có phản ứng trở lại, theo bản năng hỏi: "Tại sao?” “Bọn họ... không xứng" Sở Quốc Thiên bình tĩnh đáp.
Lâm Thanh Di ánh mắt phức tạp nhìn anh, nghĩ đến chuyện bà nội có thể sẽ không còn nữa, bỗng nhiên mũi cô cay xè, lên tiếng khẩn cầu. "Sở Quốc Thiên, cử coi như tôi cầu xin anh đó.
Được không?"
Sở Quốc Thiên có chút không nhân tâm, anh suy từ vài giây, cuối cùng thở dài nói: “Mấy năm nay, bọn họ cứ luôn làm tổn thương em, chẳng lẽ em không hận bọn họ sao?"
Lâm Thanh Di nghe xong, trong lòng càng thêm đau khổ và chua xót, sao có có thể không hận được, nhưng dù sao một giọt máu đảo hơn ao nước lã, cô thật sự không làm được chuyện thấy chết mà không cứu.
Chính vào lúc có vừa định nói gì đó, thì lại nghe thấy Sở Quốc Thiên thở dài: “Thanh Di, chúng ta đi thôi.” “Cái gì?” Lâm Thanh Di ngày người, không hiểu rốt cuộc Sở
Quốc Thiên có đồng ý hay không. “Vẫn còn mười phút, nếu như trong vòng mười phút bà nội vẫn chưa được điều trị, vậy thì ngay cả tôi, cũng sẽ thấy rất phiền phức.
Sở Quốc Thiên nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì đó, anh tiếp tục nói: “Mặc dù tôi nằm chắc sẽ chữa khỏi bệnh cho bà nội, nhưng những người trong nhà họ Lâm có vẻ không thích tôi, nếu như bọn họ ngăn cản, có thể tôi sẽ trực tiếp dùng đến vũ lực. “Không cần đầu, tôi đi là được.” Lâm Thanh Di hoàn toàn không để tâm đến những lời vừa rồi của Sở Quốc Thiên, sau khi cô nghe thấy Sở Quốc Thiên đồng ý, thì đã bắt đầu hưng phấn lên.
Có ông Hoàng ở đó, cho dù chủ hai cùng những người khác có phản đối như thế nào, bọn họ cũng sẽ không dám lộn xộn. Khi Sở Quốc Thiên lần nữa trở về phòng bệnh, lập tức liền phát hiện ra sự tồn tại của Hoàng Văn Hữu, nhìn dáng vẻ tồn kinh của những người khác đối với ông Hoàng, trong lòng anh đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó. Mà Hoàng Văn Hữu cũng rất nhanh đã đoán ra được thân phận của Sở Quốc Thiên, chỉ thấy ông ta đi về phía Sở Quốc
Thiên, vô cùng thành khẩn nói: "Sở Quốc Thiên, bệnh tình bà cụ xin nhờ hết vào câu
Sở Quốc Thiên lại không ngờ Hoàng Văn Hữu lại có thái độ nhún nhường như vậy, nhưng anh cũng không nói nhiều, gật đầu rồi đi về phía giường bệnh.
Nhìn dáng vẻ này của Sở Quốc Thiên, mi mắt của Lâm Minh Hải cùng con trai không ngừng run lên, đặc biệt là Lâm Văn Sang, trong lòng âm thầm mắng chửi, cái tên vô dụng này, ngoài việc khoải làm màu ra thì còn có thể làm được gì chứ?
Sở Quốc Thiên không biết những suy nghĩ trong lòng của Lâm Văn Sang, sau khi anh đi tới bên giường bệnh, chỉ yên lặng nhìn bà cụ vài giây, sau đó lặc lặc cổ tay, không biết từ đâu lấy ra một vài cây kim châm bằng bạc.
Mặt thấy Sở Quốc Thiên sắp châm kim bạc vào người của bà cụ, Lâm Minh Hải nhanh chóng lên tiếng ngăn cản, nói: “Sở Quốc Thiên, cậu muốn làm cái gì?” “Châm cứu, làm sao vậy?” Sở Quốc Thiên khó hiểu nhìn
Lâm Minh Hải.
Thấy Sở Quốc Thiên nhìn mình như một tên ngốc, Lâm Minh Hải nhịn lại cơn xúc động muốn chửi bởi, lạnh lùng nói: “Tôi biết cậu muốn châm cứu, nhưng chẳng lẽ cậu không biết kim châm trước khi châm cứu thì cần phải được khử trùng sao?"
Từ sau khi Sở Quốc Thiên bước vào cửa, ông ta đã quan sát Sở Quốc Thiên rất kỹ, chính là vì để tìm ra khuyết điểm trêи người Sở Quốc Thiên, dù sao thì nhìn như thế nào, Sở Quốc Thiên cũng không giống như một bác sĩ, hiện tại xem ra, đúng thật là như vậy.
Sở Quốc Thiên nghe thấy lời này, khuôn mặt trở nên nghiên ngầm rồi nói: "Trước khi tới đây, tôi đã đặc biệt đến khoa châm cứu của các người mượn một bộ kim châm dùng một lần rồi bỏ, vì vậy có lẽ không cần khử trùng đầu nhỉ?" “Không sai, lúc nãy tôi cũng có mặt ở đó.” Lâm Thanh Di ngầm hiểu ý lên tiếng bổ sung.
Lâm Minh Hải sắc mặt tối sầm lại, không hề nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống như vậy, ông ta có ý muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại từ bỏ ý định này. “Nếu như chủ hai không còn vấn đề gì nữa, vậy thì tôi xin phép tiếp tục đây
Sở Quốc Thiên nói xong liền không nói nhiều nữa, chỉ thấy sau khi anh se chiếc kim bạc, nhanh như chớp đã chậm vào huyệt thân đình của bà cụ...