Có Chết Tôi Cũng Bắt Em Về Làm Vợ Đấy!

Chương 74




Đúng một tuần kể từ khi Thảo Chi về chung một nhà với Thế Phong. Chưa một lần anh cảm nhận được linh hồn cô đang ở cạnh anh. Chưa một lần cô cười với anh. Chưa một lần cô ân cần chăm sóc, yêu thương anh như một người chồng đích thực.

Và...chưa một lần chăn gối.

Nhưng anh vẫn yêu thương cô hết mực, anh tự dặn lòng là sớm muộn gì cô cũng sẽ nhận ra tình cảm nơi anh mà đối xử khác đi.

Đối với sự lạnh nhạt, hờ hững nơi cô, là sự quan tâm chiều chuộng hết mực nơi anh. Có lẽ, anh đang chơi trò mưa dầm thấm lâu với cô.

Anh yêu cô và anh tôn trọng cô. Theo ý cô, hai người ở hai phòng, mặc dù có phần khó chịu với yêu cầu ấy, nhưng nếu làm theo ý mình, có lẽ, nỗi sợ, sự xa cách trong cô đối với anh càng lớn. Phần vì chân cô đang trong quá trình chữa trị và hồi phục, ở một mình sẽ nhanh lành hơn, đó là lời của bác sĩ.

Đêm nào anh cũng ghé thăm phòng cô, mỗi lần anh mở cửa, cô đều ngủ. Anh không phải là trẻ lên ba, cái trò này của cô làm sao qua mặt được anh. Rõ là cô đang cố tình tránh mặt anh. Anh biết, nhưng anh cũng không nói gì, anh chỉ kéo chăn cho cô, hôn nhẹ lên trán, má, có khi hờ hững ở môi, rồi tắt đèn rời phòng.

Buổi sáng hôm nay cũng như bao buổi sáng khác đối với Thảo Chi. Một bầu trời thật xám xịt, cái đầu duy chỉ nghĩ về người đàn ông ấy. Nhiều khi cô nghĩ, mình thật vô dụng, chỉ có việc quên một người mà cũng khổ sở thế này.

Mỗi lần nhìn thấy anh đứng phía dưới mà hướng về trong nhà, lòng cô đau nhói. Mỗi lần thấy anh và hắn cấu xé nhau, em muốn chạy thẳng xuống tát vào mặt anh thật mạnh, rồi chửi anh là thằng ngu, đuổi thẳng cổ anh về. Nhưng em phải né tránh, sau một thời gian dài không gặp, chắc có lẽ anh sẽ dần quên em.

Nhà của Thế Phong có hẳn mấy người giúp việc, hắn còn thuê cả y tá chăm sóc cô, bác sĩ thì cách hai ngày lại đến một lần.

Không phải cô không cảm nhận được tình cảm hắn trao cho cô. Nhưng trong tuổi thơ của cô, hắn đã định hình trong cái bóng của người anh trai. Một ngày là anh trai, cả đời là anh trai.

Nhưng giờ đây, cái danh hiệu đó cũng tan tành, cô cảm thấy ghê sợ cái con người ấy, dù hắn có đối xử với cô tốt như thế nào. Dường như đối với cô, đó là sự chiếm đoạt của con người nhỏ nhen, đầy ích kỉ và tham vọng, chứ không phải tình yêu.

Tiếng gõ phòng, vẫn như thường khi, Phong tiến thẳng vào khi chưa đợi câu trả lời, có lẽ, chỉ làm cho có lệ. Cửa khóa thì khóa, hắn vẫn có thể vào được.

Phong kêu y tá ra ngoài.

"Hôm nay chân em thế nào rồi? Đỡ đau chưa? Nói cho anh vui nào."

"Đỡ."

Đáp lại một câu hỏi dài sọc, đầy quan tâm và tình cảm nơi Phong, là câu trả lời ngắn gọn và súc tích nơi cô. Thử hỏi vừa nghe qua, ai mà không đắng lòng cơ chứ?

"Ừ, vậy thì tốt rồi, tốt rồi!"

....

"Hôm nay anh nghĩ buổi sáng để ở nhà cùng em, anh muốn tự tay mình dìu em đi, em vui không?"

....

"Cảm ơn!"

....

"Thảo Chi à, em đừng lạnh nhạt với anh như thế được không? Anh..."

"Tôi đói rồi."

Chưa đợi Phong nói hết câu, cô đã xen vào. Cô biết anh định nói những gì, nhưng thực sự cô không muốn nghe.

"Được rồi, vậy anh dìu em đi ăn."

"Cảm ơn."

Suốt buổi ăn, Phong không ngừng gắp thức ăn vào chén cô, còn cô thì chỉ vùi đầu vào chén cơm, ăn một mạch.

"Ngon không em?"

"Ngon."

"Vậy thì tốt."

....

"Ngày mai em muốn ăn gì? Anh sai người làm."

"Gì cũng được."

"À, hôm nay thành phố có mở một trung tâm mua sắm, toàn là quần áo, nữ trang nhập. Anh đưa em đi sắm nhé, anh thấy đồ của em cũng đã cũ hết rồi."

"Không cần."

"Không sao đâu."

"Tôi nói không cần, đồ của tôi vẫn mặc được."

....

"Ừ, nếu vậy thì thôi."

....

"Thời gian qua, xảy ra quá nhiều việc, anh biết em rất mệt mỏi. Anh muốn cuối tháng này chúng ta sẽ sang Xingapo du lịch một tuần, cũng như là hưởng tuần trăng mật vậy, em thấy thế nào?"

"Tôi không thích."

"Em à, sao anh đưa ra ý kiến gì em cũng đều không thích, không muốn hết vậy? Nếu người đề nghị là Từ Khắc Bảo, thì chắc có lẽ em không cần do dự mà đồng ý rồi, có phải không?"

"Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ."

"Dư Thảo Chi, anh thấy khó chịu đấy. Không nói nhiều, một hồi anh sẽ chở em đi mua sắm, em nên vứt hết đống đồ mà Từ Khắc Bảo sắm cho em đi. Còn nữa, cuối tháng này em phải đi du lịch cùng anh, không nói nhiều."

"Tôi thấy anh nên đem tiền của mình đi làm từ thiện sẽ tốt hơn đấy."

"Ý em là sao?"

"Ý tôi là anh nên làm việc thiện nhiều vào, để giảm nhẹ những tội lỗi mà mình đã gây ra."

"DƯ THẢO CHI, em đừng có mà được nước lấn tới nhé!"

"Sao? Anh định đánh tôi sao? Hay định giết tôi?"

Thế Phong trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đầy giận dữ, nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt dịu dần, dịu dần. Giọng anh bất ngờ nhỏ nhẹ, đầy ấm áp.

"Thôi được rồi, nếu em đã không thích thì thôi, anh không ép. Anh xin lỗi!"

"Tôi no rồi."

"Em đã ăn gì đâu mà no?"

Cô không trả lời, đứng dậy, định đi lên phòng.

"Để anh dìu em."

Cô bất ngờ xô Phong ra, tự mình khập khiu đi, anh nháy mắt cho người làm đưa cô lên phòng.

Hôm ấy, căn phòng của Dư Thế Phong rất lộn xộn, mọi thứ, bị ném loạn xạ, giấy tờ bay khắp phòng, bình hoa rơi đầy trên nên. Không ai khác, thủ phạm chính là anh.

Từng câu từng chữ cô phát ra như chỉa mũi nhọn vào tim anh.

Cuộc đời thật lắm bất công, đặc biệt là đối với anh. Anh không tin vào số phận, anh tin vào chính bản thân mình, chỉ có mình mới tự tạo hạnh phúc cho mình, chỉ có mình mới có khả năng biến những thứ không phải của mình phải là của mình!

Căn phòng ấy, có người đàn ông lịch lãm khoác trên mình bộ vest, rời phòng.

Buổi tối, cô xuống nhà vừa làm những việc lặt vặt, vừa trò chuyện với người làm, nói cười rất vui vẻ.

"Thôi, cô để tôi làm, ông chủ thấy là la tôi chết."

"Không sao đâu chị, tôi ở trong phòng riết rồi cũng chán, làm ít việc cho vui tay vui chân."

"Cô chủ nè, tôi...tôi có chuyện này không hiểu. Sao? Sao đối với người ngoài, chẳng hạn như tôi này, hay là cô Mai y tá, cô rất hòa đồng, vui vẻ. Còn, còn đối với ông chủ thì..."

....

"Thực ra, tôi...tôi thấy ông chủ rất yêu cô. Hôm nay, tôi dọn dẹp phòng ông chủ, rất bề bộn. Hình như giận chuyện ăn cơm với cô, nhưng lúc ấy, cậu ấy có vẻ rất kìm chế, nên...nên mới vào phòng mà trút ra."

"Sống với nhau mà không xuất phát từ tình yêu ở cả hai phía thì làm sao hạnh phúc hả chị?"

"Có nghĩa là..."

"Ừ, chị nghĩ sao thì nó là vậy đấy."

Tiếng bấm chuông cửa liên tục. Người bấm chuông là Thế Phong, và một người con gái cũng tầm tuổi cô đang dìu Phong trong tình trạng say khước. Cô gái ấy nhìn cô rất lâu, ánh mắt ấy rất lạ.

"Chị, chị có phải là Thảo Chi?"

"Đúng, tôi là Thảo Chi. Cô là...?"

"Tôi là Trang, nhân viên trong công ty anh Thế Phong, tại anh ấy say quá nên tôi đưa anh ấy về."

Cô ấy nói xong rồi chào hỏi ra về. Cái cách cô ấy nhìn anh ta trông rất lạ, không đơn thuần chỉ là mối quan hệ như cô ta nói.

Chi Chi Hồ.