Có Chết Tôi Cũng Bắt Em Về Làm Vợ Đấy!

Chương 4




"Công an, công an kìa, không biết nhà hàng mà công an đến làm gì vậy ta?"

Thảo Chi vặn hết công suất, chỉ mong bên trong có thể nghe thấy, mà ngừng tay, nhưng trái với suy nghĩ của cô, tiếng la hét sợ sệt của người đàn ông lớn dần. Lo sợ, hoảng loạn tột cùng, cô bèn làm liều.

"Mấy người có dừng lại cái hành động độc ác này ngay không hả? Cũng là người với nhau mà sao không biết thương yêu, đùm bọc nhau, mà trái lại còn đối xử với nhau một cách tàn bạo thế chứ hả? Các người có phải là người không?"

Hiện giờ, Chi rất sợ, nhìn bọn người ấy thật hung tợn. Kẻ trọc đầu, kẻ thì xăm đủ thứ hình trên người, lại có kẻ trên mặt toàn là những vết rạch, cũ có, mới có, những vết mới còn đọng lại một màu máu đỏ tươi, trông thật ghê rợn.

Duy chỉ có một tên là trông tạm được, mặt mày cũng được xếp vào dạng đẹp trai, tướng tá thì cao ráo, vạm vỡ, nhìn hắn ta ăn mặt lịch sự, có cốt cách của một ông chủ, nhưng lại là kẻ đâu xỏ, đúng là không thể dựa vào vẻ bề ngoài để đánh giá con người mà.

Mấy gã giang hồ ấy quay về hướng cô, mặt mày sáng bưng lên, có kẻ cón dùng lưỡi liếm qua liếm lại một cách nham nhở, làm Thảo Chi bất giác phải rùng mình, cô rất muốn thoát khỏi tầm ngắm của bọn chúng, nhưng không thể, cô đang cứu người mà, phải hoàn thành nhiệm vụ mới được đi chớ!

"Tụi bây có nghe gì không? Cô em xinh đẹp đang mắng bọn mình đấy! Gan ta."

"Hình như em ấy còn bảo bọn mình không phải là người nữa đấy."

"Đúng rồi! Mình không phải là người thì thuộc loại gì nhỉ?"

"Chắc là súc vật đấy tụi bay ơi, mà súc vật thì muốn ăn thịt ai thì ăn, đâu có tội...haha"

"Đúng rồi, ai trong tụi mình sẽ xơ trước đây. Nhìn chỗ nào ra chỗ nấy, ngon vãi mậy."

"Hay tụi mình làm chung một lượt nhỉ! Chắc phê lắm đây...haha"

Bọn mặt người dạ thú ấy, cứ nối lời nhau, mà chả có câu nào là hay ho cả, đúng là bọn vô học thức. Ừ nhỉ! Mà giang hồ thì có thằng nào là có học thức chứ! Cô đúng là khờ khạo mà.

Cô rất sợ hãi khi bọn chúng tiến đến phía cô, chỉ còn một tên là đứng đấy để giữ lấy gã đàn ông kia. Và cái tên đại ca ngồi chéo chân ung dung nhâm nhi điếu thuốc.

"Nè...mấy người làm gì vậy hả? Tránh xa tôi ra, đây là nhà hàng đấy nhé! Tôi...tôi la lên đấy."

"Haha...em la đi, xem thử có kẻ nào gan to đến để giải cứu không nào?"

Chi khóc, cô khóc vì sợ hãi, trước giờ cô sống trong sự bảo bọc, cưng chiều của gia đình, đặc biệt là anh hai, cô chưa từng phải rơi vào cái tình trạng thê thảm thế này. Bất giác, một giọt nước mắt rơi, nhìn về tên đại ca, mong hắn giúp đỡ. Vừa nghĩ lại vừa buồn cười, hắn là đại ca đấy, là tên cầm đầu của cả cái lũ này, không chừng nhìn bề ngoài thế thôi, chứ bên trong hắn đáng sợ gấp nghìn lần bọn này. Cửa đã bị bọn chúng khóa, cô chỉ biết khóc thương cho thân phận của mình mà thôi.

"Giỡn thế là đủ rồi! Tập trung vào chuyện chính."

Tên ấy sao một hồi im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói nghe sao mà lãnh đạm đến não nề.

Đúng là đai ca có khác, uy nghi bao trùm, cái bọn ấy đã dừng ngay cái hành động sở khanh ấy lại, lùi lại phía sau. Chi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng...thay vào đó, là tên đại ca ấy đứng dậy, tiến về phía cô, ánh mắt cứ chầm chầm vào cô, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy đó.

"Cô em anh hùng nhỉ! Dám đứng đây mà lớn tiếng với tôi sao?"

"Tôi...tôi không có lớn tiếng gì với mấy người cả, tôi...tôi chỉ nêu lên ý kiến của cá nhân thôi."

Bất chợt, người trước mặt cô lại cười, cái cười của sự ngạc nhiên, thú vị. Nụ cười ấy thật đẹp, thật trong lành, nếu như thấy hắn ta ở một nơi khác, chứ không phải trong hoàn cảnh này, chắc cô phải nhầm lẫn vì tưởng hắn ta là một chàng trai tri thức thay vì là một kẻ giang hồ máu lạnh.

Còn về phía Bảo, anh cảm thấy rất buồn cười trước câu trả lời ngớ ngẩn đến từng cm của con bé trước mặt. Rõ ràng là ban nãy rất anh hùng, chắc trong đầu có cái tư tưởng cứu người khi nghe tiếng thét chói tai đây. Nhưng khi bị rơi vào hoàn cảnh, lại sợ sệt mà không dám thẳng thừng như ban nãy. Nhìn cái điệu bộ bên ngoài chắc cũng thuộc dạng con cưng của đại gia nào đây. Mà khi Bảo trông thấy những giọt nước mắt rơi, và cả sự van nài cầu khẩn trong ánh mắt, trong anh lại bùng lên ngọn lửa muốn bảo vệ đến lạ kì. Chứ trước giờ, anh chúa ghét bọn tiểu thư con nhà quyền quý. Phải gọi là rất rất kị.