Một buổi sáng, bầu trời âm u, mây đen ngùn ngụt rủ nhau vào Sài Gòn hoa lệ, gió thổi như muốn chuyển xoay mọi vật.
"Chào cậu chủ"
"Ừ"
Lời chào của chị Na giúp việc.
"Chào cậu chủ"
"Ừ"
Tiếng của bác Tiến, quản gia.
Thế Phong tiến đến phòng ăn
"Ồ, con trai của tôi hôm nay sao lại thức sớm thế? Hèn gì thời tiết hôm nay lại xấu đến thế! Chắc có bão ông nhỉ!"
"Tôi cũng nghĩ giống bà đấy"
"Hôm nay tâm trạng của con khá tốt, nên không muốn đấu khẩu với ba mẹ."
"Ái chà, tâm trạng tốt cơ, hay là trúng tiếng sét ái tình của cô nào rồi? Hèn gì dư nước bọt mà ừ với người ta, chứ thường ngày có thèm đối hoài gì đến người khác đâu"
"Con trai của ba nếu đã chấm cô nào thì mau dẫn về cho ba mẹ xem mắt rồi nhận xét, chứ đường đường là một giám đốc của tập đoàn có tiếng, gần 30 tuổi đầu mà cứ lủi thủi thì thiên hạ dị nghị đấy con à."
"Ba sợ thiên hạ dị nghị hay là sợ không có cháu ẫm bồng."
"Ờ...thì cả hai"
"Con cảm thấy thời điểm này chưa thích hợp để tính đến việc đó, con đang tập trung vào sự nghiệp."
"Ôi trời! Sự nghiệp gia đình đồ sộ đến vậy, con đã gần 30 chứ trẻ trung gì đâu mà còn chưa thích hợp chứ! Hay là cậu đợi đến khi hai ông bà già này vĩnh biệt trần đời mới rước người ta về, sợ dẫn về sớm tụi tôi hành hạ."
"Mẹ, sao lại nói vậy chứ? Thật sự là con chưa tìm được đối tượng ưng ý, chẳng lẽ ba mẹ muốn con quét càn, quét bừa mấy cô mắt xanh mỏ đỏ, ỏng à ỏng ẹo về ư?"
"Việc này con không cần phải lo, mẹ là bà mai có tiếng, nói chớ không phải khoe, dòng họ nội ngoại con nên duyên chồng vợ là do sự tác hợp, giới thiệu của mẹ ấy chứ! mẹ sẽ tìm cho con một phu nhân ưng ý."
"Thôi, con không cần."
"Con bỏ ngay cho mẹ cái câu đó nhé! Mẹ đã quyết thì đừng hòng mà từ chối, cãi mẹ là sống không yên đâu."
"Tùy, mẹ muốn coi thì mẹ tự mà coi, muốn cưới thì tự mà cưới, chả liên quan đến con, con đi làm đây."
Nói rồi, Thế Phong bước đi, bỏ lại hai người kia đơ người, mà cũng chẳng có ngạc nhiên gì lắm với cái thái độ này, hai người họ cũng chẳng đếm xủê là đã bao nhiêu lần anh khước từ khi họ đề cập về vấn đề này. Nhưng lần này là đã vượt quá giới hạn chịu đựng rồi, nỗi thèm dâu thèm cháu của bà Lệ Cầm nó lớn quá, bà tức giận trước thái độ bất cần của Thế Phong.
"DƯ THẾ PHONG, MÀY CÓ ĐỨNG LẠI KHÔNG THÌ BẢO?"
Tiếng quát của bà khiến những người giúp việc giật mình, không ngờ bà chủ của họ lại hung dữ đến vậy, trước giờ trông bà hiền lành nhã nhặn, thật không ngờ mà.
Còn phu quân kế bên thì có lạ lẫm gì cái tính nết của bà chứ. Sự nghiệp gia đình lớn lao, chồng là một vị chủ tịch có uy, có quyền, nên bà tạo cho mình một cách sống mang một chuẩn mực nhất định, một khuôn khổ trong sự quý phái, cao sang. Về điều này, ông thấy rất hài lòng về bà. Nói chung sống trong chăn mới biết chăn có rận.
Thế Phong dừng bước, anh quay lại.
Bà Lệ Cầm mừng thầm `cuối cùng nó cũng biết nghe lời´.
"Hôm nay Thảo Chi mấy giờ đáp máy vậy ba?"
"À, 2 giờ"
"Hai người không cần đến đón, con sẽ đón em."
Thứ cần biết đã biết, anh quay lưng và đi.
Lửa nóng của cái người đằng sau như có thể thiêu ruội cả căn nhà.
"DƯ THẾ PHONG, tao bảo mày đứng lại có nghe không hả?"
Phong như không nghe thấy.
Thế đấy, vậy là kế hoạch của bà đành ngầm ngùi cất vào, đúng là tức chết mất với thằng con này mà. Hai ông bà nhìn nhau thở dài trong vô vọng.