Tác giả: Trần Mạnh Bảo.
Sau khi mọi người đã ra về, trong phòng học có một giọng nói trong trẻo vang lên,
"Mạnh Quân cậu làm chỗ này sai rồi." Nhã Tuệ nhẹ nhàng nói và lấy bút sửa lại lỗi sai cho cậu.
"À, thì ra phải thế X0 lên hàm số rồi mới bắt đầu giải, cảm ơn nhé Nhã Tuệ."
Nhã Tuệ cùng Mạnh Quân hăng say làm bài mà quên mất cả thời gian, đến khi thấy trời đã tối bên ngoài cửa sổ, Nhã Tuệ mới nói với Mạnh Quân:
"Hôm nay chúng ta học đến đây thôi, trời giờ cũng đã tối rồi."
"Ừ nhỉ, giờ tớ mới để ý." Mạnh Quân nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Hai người cùng nhau thu dọn cặp sách rồi mau chóng ra khỏi lớp, hành lang lúc này trống vắng toát lên vẻ âm u đáng sợ, Nhã Tuệ nhìn thấy hành lang tối đen mặt liền thất sắc đứng nép cạnh Mạnh Quân, cậu thấy dáng vẻ của cô liền nghĩ thầm:
"Mình phải làm cô ấy phải ôm chầm lấy mình." Thế là cậu ta chạy vút vào bóng tối, cậu nghĩ Nhã Tuệ thế nào cũng đuổi theo và ôm lấy cậu nhưng sự thực lại khác.
"Cô ấy không đuổi theo!!!" Cậu ngoái đầu lại không thấy bóng dáng Nhã Tuệ đâu, khiến bước chân chậm dần rồi dừng lại, nụ cười tinh nghịch trên môi cũng biến mất.
"Hức... hức..." Tiếng khóc của Nhã Tuệ phá tan bầu không khí trầm lặng.
Mạnh Quân trong lòng lập tức hối hận, cậu liền chạy đến nơi phát ra tiếng khóc, Nhã Tuệ đang ôm mặt khóc, dường như lúc Mạnh Quân bỏ chạy cô không có dũng cảm để đuổi theo, hai chân cô cứng đờ không lê bước nổi, cô chỉ biết đứng nhìn hình ảnh cậu khuất dần trong bóng tối, cô sợ hãi mà bật khóc, điều cô sợ lúc này không phải là bóng tối nữa, mà cô sợ có ngày Mạnh Quân sẽ bỏ cô mà đi.
Mạnh Quân liền đến bên cô, dùng ngón tay của mình để gạt đi những giọt nước mắt, nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi, ánh trăng hiền dịu đi qua khung cửa sổ chiếu rọi lên gương mặt cô, những giọt nước mắt vốn long lanh, bây giờ lại được ánh trăng soi sáng nên chúng đã hóa thành những giọt pha lê.
Nhã Tuệ ôm chầm lấy cậu nhưng cái ôm lúc này của Nhã Tuệ không làm cậu vui sướng trái lại nó càng làm cho cảm giác tội lỗi bên trong cậu tăng lên, cô nói trong làn nước mắt,
"Mạnh Quân ngốc, sao cậu lại bỏ chạy... Mạnh Quân ngốc!!!, sao cậu lại bỏ tớ lại một mình, Mạnh Quân ngốc!!!!.... tớ sợ lắm." Cô vừa nói vừa đánh vào ngực Mạnh Quân, Mạnh Quân giờ đây rất đau xót, không phải cậu đau xót vì những cú đánh kia, mà cậu đau xót vì bản thân mình đã làm cô khóc, làm Nhã Tuệ sợ hãi. Cô vẫn tiếp tục đánh vào ngực cậu, những cú đánh ấy thay lời trách móc, chứ chúng không hề mang một chút sát thương.
"Ổn rồi, không phải tớ đã ở ngay đây rồi sao." Mạnh Quân an ủi cô.
"Nào, để tớ cõng cậu ra khỏi đây." Mạnh Quân vừa nói vừa ngồi xuống để Nhã Tuệ leo lên.
Cô không trả lời nhưng vẫn leo lên lưng cậu, tiếng khóc của cô dần dần tan biến đi trong không gian đêm lạnh lẽo.
"Tớ xin lỗi cậu Nhã Tuệ, lúc nãy tớ chỉ muốn chọc cậu một chút thôi, tớ thực sự xin lỗi." Mạnh Quân nói với giọng nói đầy thành khẩn.
"Mạnh Quân ngốc, lần sau đừng đùa như thế nữa."
"Ừ, chắc chắn tớ sẽ không bao giờ tái phạm nữa."
Cậu cõng cô ra khỏi cổng trường, và cậu chuyển hướng sang hướng đường về nhà Nhã Tuệ
"Được rồi, đặt tớ xuống nhà tớ ngược đường với nhà cậu cơ mà."
"Bây giờ trời đã tối, làm sao tớ có thể để cậu về một mình." Mạnh Quân lo lắng nói.
"Tớ sẽ gọi chú Triệu cậu đừng lo."
"Được, vậy tớ ở đây với cậu cùng đợi chú Triệu đến."Mạnh Quân vừa nói, vừa đặt Nhã Tuệ xuống.
"Ừm ^^." Nhã Tuệ mít ướt lúc nãy đã biến mất rồi, bây giờ cô đã nở một nụ cười.
"Này Nhã Tuệ, nhìn lên bầu trời đi, mẹ tớ nói "Khi màn đêm buông xuống bầu trời sẽ nở hoa" và bây giờ tớ thấy câu nói đó rất đúng." Mạnh Quân nói.
"Nở hoa?" Nhã Tuệ thắc mắc trả lời.
"Cậu xem những ngôi sao trên bầu trời kia,chúng đang phát sáng phải không, những vầng sáng xung quanh nó tựa như những cánh hoa, những cánh hoa biết phát sáng." Mạnh Quân giải thích.
"Ừm, đúng thật nhỉ, những cánh hoa đang đua sắc với nhau giữa bầu trời rộng lớn kia, ước gì sau này tớ sẽ trở thành một ngôi sao." Nhã Tuệ nói.
"Tại sao cậu lại muốn trở thành một ngôi sao, sao cậu không ước trở thành mặt trăng hay mặt trời?" Mạnh Quân thắc mắc.
"Nếu tớ chọn là mặt trăng hay mặt trời thì tớ sẽ mãi mãi tồn tại trong cô độc, tớ muốn trở thành một ngôi sao, để được hòa mình vào vườn hoa của địa đàng, được tỏa sáng cùng với các ngôi sao xung quanh, các ngôi sao kia thực sự chúng cách nhau rất xa nhưng chúng vẫn cố gắng tỏa sáng để báo cho nhau biết rằng chúng không hề tồn tại đơn độc, chúng ta thực sự sống khi chúng ta có bạn còn nếu chúng ta chỉ biết sống đơn độc thì đấy không gọi là sống mà gọi là sự tồn tại vô vị và nhàm chán." Nhã Tuệ điềm tĩnh trả lời.
"Thật sự là điều ước của cậu đã được trở thành hiện thực rồi, bên cạnh cậu giờ đây có tớ và tất cả mọi người thật sự cậu đang tỏa sáng như một ngôi sao."
"Ping..ping.." Tiếng còi xe vang lên.
Chú Triệu bước ra mở cửa xe,
"Chào chú Triệu." Mạnh Quân lên tiếng.
"Chào cậu Hoàng đã lâu không gặp, trông cậu lớn quá nhỉ."
"Cháu cảm ơn ạ."
Chú Triệu hướng mắt về phía Nhã Tuệ nói,
"Mời tiểu thư lên xe."
Nhã Tuệ bước vào xe, và ra hiệu cho Mạnh Quân vào trong,
"Cậu lên xe đi mình sẽ nhờ chú ấy chở cậu về."
"Thôi, hôm nay mình muốn tản bộ, hít thở khí trời." Mạnh Quân lắc đầu nói.
"Ừm, vậy thôi tạm biệt cậu nhé."
Nhã Tuệ vẫy tay chào tạm biệt, chiếc xe từ từ lăn bánh hòa vào dòng xe cộ trên con đường tấp nập.
Mạnh Quân bước chậm rãi trên hè phố, lòng cậu bây giờ vẫn còn cảm thấy rất ăn năn vì đã làm Nhã Tuệ khóc, phải chi lúc đấy cậu đừng chạy thì nước mắt Nhã Tuệ đã không phải rơi, những giọt nước mắt của Nhã Tuệ làm cậu nhớ lại mình trước kia vào ngày hôm ấy, nhưng tiếc là lúc ấy dù cậu có khóc cạn hết nước mắt cũng không có một ai bên cạnh an ủi cậu, cậu co ro một mình trong bóng tối, bóng tối dần ăn mòn trái tim trẻ thơ của một đứa nhóc mười tuổi. Lúc ấy thật sự cậu rất muốn có một tia sáng soi rọi trái tim mình để xua tan bóng đêm đang bủa vây, cậu không cần ánh sáng đó phải vĩ đại như mặt trời hay dịu nhẹ như mặt trăng, ánh sáng đó chỉ cần nhỏ nhoi như ánh sáng của một vì sao thì nó cũng đủ làm cậu an lòng. Cậu chờ đợi mong thứ ánh sáng ấy sẽ đến, thời gian cứ thế trôi qua nhưng ánh sáng ấy vẫn chưa đến còn trai tim cậu đã bị bóng tối ăn mòn tạo ra một lỗ hổng lớn trong nó. Cậu đau khổ đến mức tuyệt vọng, đến mức mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Cậu nhớ lại câu nói của Nhã Tuệ
" Chúng ta thực sự sống khi chúng ta có bạn còn nếu chúng ta chỉ biết sống đơn độc thì đấy không gọi là sống mà gọi là sự tồn tại vô vị và nhàm chán."
"Vậy tám năm qua mình không thực sự sống sao?" Cậu tự hỏi bản thân mình.
Hết