Có Chết Cũng Không Tưởng Tượng Được Nam Chính Yêu Tôi

Chương 45: - Tiểu Quyên cũng rất hiểu "lí lẽ"!




Nữ chính xuất hiện thì cũng hợp tình hợp lí thôi. Đâu ai muốn một nam nhân đẹp trai dễ nhìn như Mặc Băng chịu khổ mãi đâu, ít nhất phải có chút mật ngọt chứ lị!

Hừm... nghĩ lại thì, nam chính là "em" của Lệ Quân, vậy chẳng phải nữ chính sẽ là "em dâu" sao? Quàu... dù cô không ham hố cái chức đó, cơ mà nghe nó cứ sang sang sao ấy.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ tốt nhất Lệ Quân cứ lo tốt cho cái thân là được rồi, không nên lún quá sâu.

"A Quân, A Quân về lần này sẽ ở lại chơi với Tiểu Quyên chứ?". Tiểu Quyên đung đua góc áo của Lệ Quân, vẻ mặt đầy mong chờ.

Lệ Quân xoa xoa đầu đứa nhỏ này: "Đương nhiên, từ mai A Quân sẽ đi chơi với Tiểu Quyên nhé!"

"Dạ vâng!". Tiểu Quyên vui vẻ trả lời.

"Tiểu Quyên, xuống rửa tay đi con.". Giọng Tửu ca từ đâu đó truyền tới.

"Vâng.". Tiểu Quyên nghe xong liền đáp, vội chạy đi.


Mặc Băng ngồi nhìn từ nãy, thấy Tiểu Quyên đi thì mới lên tiếng hỏi: "Con bé bao nhiêu tuổi rồi?"

Lệ Quân vừa vui vẻ một trận liền quên luôn đoạn hội thoại gượng gạo lúc nãy, trực tiếp trả lời: "Hình như là năm hay sáu tuổi gì đó...?"

"Hai người có vẻ rất thân thiết nhỉ?"

"Ừm, có lẽ vậy... mọi người cũng hay bảo vậy lắm cơ mà ta cũng không rõ..."

Mặc Băng đột nhiên nở một nụ cười không rõ ý nghĩa.

Đứa bé Tiểu Quyên này cũng không tới nỗi đáng ghét bỏ. Trong lúc Lệ Quân đang suy nghĩ về vụ tuyến nhân vật chính thì đột nhiên Tiểu Quyên mở miệng nói với Mặc Băng. Nói ở đây không phải là phát ra tiếng mà là khẩu hình.

"Anh ơi, anh là người yêu của A Quân hả? Hai người đang giận nhau sao?". Tiểu Quyên ngây thơ hỏi.

"Sao lại nghĩ vậy?". Mặc Băng bỗng mỉm cười hòa ái dễ gần.


"Dạ, tại vì Tửu ca với A Ninh cũng hay giống vậy, anh có cần Tiểu Quyên giúp không?"

"Tiểu Quyên làm nổi không?". Mặc Băng cố ý khiêu khích. Như vậy nếu Tiểu Quyên nói làm được thì cũng chỉ là con bé muốn trổ tài chứ không phải do giúp y.

"Anh yên tâm! Tiểu Quyên có thể làm được!". Tiểu Quyên vừa tự tin vừa ngây thơ chắc chắn.

"Được, vậy nhờ cả vào Tiểu Quyên.". Mặc Băng cười rất tươi, tuy cách này có hơi vô liêm sỉ, nhưng nếu vô liêm sỉ mà làm nên được chuyện lớn, vậy, y nguyện không cần cái thứ như liêm sỉ.

Quay trở lại hiện tại, sau khi Tiểu Quyên rời đi thì Lệ Quân cũng kiếm đại cái cớ để tránh xa nơi này. Dù cô không ghét gì Mặc Băng đâu, hơn nữa còn rất thích, nhưng cô cứ cảm thấy y so với trước cứ là lạ, làm bầu không khí không được tự nhiên cho lắm.


Lệ Quân đi ra ngoài, nhưng ra ngoài rồi làm gì thì cô chưa nghĩ ra. Loay hoay nhìn ngó xung quanh một hồi, cô bỗng phát hiện vài chùm quả trắng trên thân cây cổ thụ trong sân nhà kia.

Cây này khá kì, nó có hoa màu xám và quả màu trắng, chẳng hiểu sao nó ra được như vậy luôn. Nhưng mà quan trọng ở đây là, vị quả của nó thật sự rất ngon, ăn có một lần mà Lệ Quân còn nhớ tới tận bây giờ.

Cơ mà nghe bảo cây này ba năm mới nở hoa kết trái một lần, nhưng sao năm nay lại có?

Suy nghĩ những điều này thật là đau não nên Lệ Quân vứt nó sang một bên luôn.

Tiến đến bên cái cây lớn, cao chừng năm người như cô, cô nhìn một hồi rồi vỗ vỗ vào thân cây cứng chắc. Không biết cái cây này đã ở đây bao lâu rồi, khéo tuổi thọ còn đáng tuổi cụ kị của cô luôn quá.

Lệ Quân nhìn thêm một chút nữa rồi tay chân bấu chặt thân cây, từ từ leo lên. Tuy đoạn dưới cây là một đường thẳng không có ngã rẽ nhưng không sao, cô kiên trì đến cuối được.
Lệ Quân rất quen thuộc trong việc trèo cây này, dù ít dù nhiều cũng đã tập lên thành kĩ năng. Chẳng mấy chốc Lệ Quân đã leo lên đến một cành lớn, cách mặt đất một khoảng khá lớn, từ đây mà ngã xuống thì không biết chừng có thể tạm biệt tận mấy cái xương.

Lệ Quân tiến tiếp, leo đến khá cao thì mới ngừng lại. Cô chui ra từ một đống lá cây rồi ló đầu ra ngoài. Khung cảnh nhìn trên cao, khung cảnh nhìn trên phi kiếm và khung cảnh nhìn trên cây là hoàn toàn khác biệt.

Ở trên đây cảm giác rất bình yên, không khí cũng rất trong lành, lại thêm cảnh vật xung quanh rất thơ mộng. Lệ Quân hít vài hơi khí tuyệt phẩm rồi quay qua vị trí mấy chùm quả, tiến hành thu hoạch!

Sau một hồi miệt mài thì Lệ Quân đã thu hoạch được một đống quả trắng trắng căng mọng nhìn rất ngon miệng. Tiếp đến là phải trèo xuống chứ ai lại ngồi trên cây mãi như này bao giờ, cơ mà ăn trên cây cũng không tồi.
Thế là Lệ Quân quyết định sẽ ngồi ăn trên cây một lúc rồi mới xuống. Cô bóc cái vỏ trắng của quả ra, bên trong lại như hoa, là một màu xám. Cô cho lên miệng nhai nhai, thưởng thức vị ngọt thanh của quả rồi nuốt xuống. Nghe đồn quả này rất tốt cho việc bổ trợ linh lực, nhưng ăn nhiều sẽ gây ra thổ huyết, nặng hơn thì sẽ tử vong.

Ây dô... cái gì chẳng có mặt này mặt kia, chỉ là mặt này với mặt kia của loại quả này cách biệt hơi xa một xíu thôi.

Ăn xong hai quả cô liền cảm thấy tràn trề sức sống, nhưng khả năng là không thêm được nữa nên cô liền cất vào nhẫn không gian để tiện di chuyển. Lệ Quân bắt đầu tiến xuống, đang đứng vững đột nhiên thấy Mặc Băng ở dưới gọi mình, cô suýt nữa bay hồn, chân cũng trượt một cái rơi ra khỏi quỹ đạo của cành cây. Vẫn may lúc nguy cấp, tài năng của cô liền nổi lên, tay bám được vào cái cành cây đấy, tuy nhiên hiện tại là đang đung đưa qua lại, vì ngoài tay ra những chỗ khác không hề có chỗ dựa.
Mặc Băng bị một màn này suýt nữa bị dọa sợ cho thót tim, y ở dưới nói: "Quân Quân không sao đấy chứ?"

Lệ Quân muốn nói không sao nhưng ở cái thời điểm này không sao mới là lạ, tay cô sắp bị giãn đến hỏng rồi: "Băng Băng... tìm cho ta... cái thang...!"

"Thang...? Thang ở đâu?"

"Ngũ Canh... hắn biết, tìm hắn... mau lên... tay ta sắp dài hơn cái cây rồi..."

Nghe xong Mặc Băng liền rời đi, y loay hoay tìm người rồi hỏi, nhận được câu trả lời thì đi tìm, đi tìm xong thì vác ra chỗ cái cây, đặt thật chắc: "Mau xuống đi, ta giữ rồi."

Lệ Quân không còn sức trả lời, chân khua khua, tay di chuyển để đến gần cái thang hơn. Sau khi đến nơi thì cô tìm một chỗ trên thang để đặt chân vào, khi bám chắc được rồi thì mới buông tay ra khỏi cành cây, đặt lên thanh ngang của thang, từ từ lui xuống.
Lúc đến gần cuối thì cả người Lệ Quân bị nhấc ra khỏi thang, cô hoang mang, quay ra đằng sau nhìn. Vậy mà Mặc Băng ôm eo cô rồi nhấc lên!

"Quân Quân nhẹ đi nhiều rồi.". Mặc Băng mỉm cười nói.

Lệ Quân bất giác trả lời: "Không phải đâu, là do đệ khỏe hơn đó!"

"Nhưng trước hết, thả ta xuống đi được không?"

Ngay lập tức Mặc Băng thả cô xuống, hành động cũng rất dịu dàng, cơ mà ai kia lại không cảm thấy gì hết. Lệ Quân được đặt xuống cảm giác tự do ngay lập tức ập đến.

...

"Lệ Quân!". Một giọng nữ nhân đầy vui vẻ vang lên, ngay sau tiếng nói đó Lệ Quân liền quay đầu lại. Một người nữ chiều cao tương đương Lệ Quân chạy đến ôm cô nhiệt tình, thành ra cô không có thời gian kịp phản ứng.

"A Ninh...? Làm sao vậy...?". Lệ Quân đầy hoang mang hỏi.

A Ninh ôm cô càng chặt hơn, như muốn ép cô thành một cái giẻ lau khô, giọng bỗng như sắp khóc: "Lệ Quân phải làm chủ cho ta...!"
"Làm sao?"

"Tửu ca ăn hiếp ta!"

"...". Hờ hờ, cô không ăn hiếp Tửu ca thì thôi, giờ còn ngược lại?

Đương nhiên Lệ Quân sẽ không nói mấy lời kiểu đó.

"Rốt cuộc là làm sao?"

"A Ninh giữ vai Lệ Quân, đẩy ra một khoảng: "Chính là... ài... chuyện đó ấy..."

"Hả? Chuyện đó là chuyện gì?"

"Là... là... chính là... Tiểu Quyên sắp có... sắp có em rồi..."

"Hả? ...?". Lệ Quân hơi nhíu mày, vẫn chưa hình dung ra, sau một hồi nghĩ ngợi cùng gợi ý nhỏ của Mặc Băng thì cô mới nhận ra: "A! Chính là... chuyện đó?"

A Ninh nhẹ nhàng gật đầu, tuy có bất mãn nhưng chung quy cũng khá vui vẻ.

Lệ Quân được xác nhận xong tự nhiên vui thay nhà người ta, cô hơi thấp gối, tay tiến tới phần bụng của A Ninh xoa xoa, cực kì thích thú: "Bao lâu rồi? Nghe cũng không khác biệt lắm nhỉ."

A Ninh cũng thuận theo Lệ Quân mà đặt tay lên bụng mình, nói: "Mới có ba tuần thôi nên không khác biệt là đương nhiên."
Lệ Quân vui vẻ: "Haizz... Vậy là sắp có thêm cháu bế rồi."

A Ninh nghe xong liền vui vẻ theo, động lực để tiếp bước cũng nhiều hơn một chút: "Vậy đứa trẻ này phải nhờ A Quân chăm rồi."

Lệ Quân cười ha ha, cô xoa bụng A Ninh một hồi rồi đứng thẳng, dùng tay chống chống cái lưng nhỏ, vặn qua vặn lại.

"Mà nè Lệ Quân, cô định bao giờ thì nghĩ đến chuyện lập gia đình?"

Lệ Quân xoay qua xoay lại cái lưng yếu đuối: "Nghĩ thì nghĩ rồi nhưng bao giờ thực hiện thì còn không biết, mà mấy chuyện như nhân duyên thì đâu phải muốn là đến được."

A Ninh chống lưng: "Nói thật thì cô không thay đổi là mấy so với trước, nhưng tuổi cũng chẳng ngưng lại. Ta nghĩ ---"

Lệ Quân giơ tay ra hiệu ngừng: "Được được, nhưng tính sau đi, cô đang mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều thì tốt hơn."

Ngay sau đó Lệ Quân liền đẩy lưng A Ninh một đoạn xa rồi nhanh chóng chạy đi, nếu ở thêm thì chắc chắn sẽ bị thuyết giảng một trận.
Lệ Quân quay lại chỗ cũ, Mặc Băng cũng vẫn ở đó, cô đến gần y, hơi ngước mắt một chút để nhìn rõ mặt đối phương: "Mấy bằng hữu của đệ bao giờ thì tới?"

Mặc Băng đưa mắt nhìn xuống, nụ cười không lộ quá rõ: "Quân Quân chỉ quân tâm vậy thôi sao?"

Lệ Quân ngay lập tức gật đầu: "Ngoài ra thì ta biết quan tâm gì hơn? Bạn đệ đương nhiên ta phải mong chờ một chút, sau đó sẽ ra dáng tỷ tỷ của đệ một chút."

Mặc Băng khẽ nhíu mày khó chịu, y đưa tay nâng nhẹ cằm của cô lên.

Lệ Quân: ???

Mặc Băng cười cợt: "Cuối cùng nà---"

Lời Mặc Băng còn chưa dứt thì Ngũ Canh từ trong phòng bếp đem ra một bát canh cùng một cái thìa: "A Lệ! Thử canh kh---". Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền tự giác quay đầu: "Xin lỗi, nhầm đường...!". Sau đó hắn liền quay đầu rời đi, bước chân cũng rất nhanh lẹ. Ngũ Canh biết hắn chọn thời điểm cực kì không đúng, nghìn phần nghìn là đã chọc trúng thú dữ rồi!
Lệ Quân thì khác, hành động vừa rồi của Mặc Băng thật sự rất kì lạ, nhưng cô chưa kịp suy nghĩ nhiều liền bị câu nói mời thử canh của Ngũ Canh gọi đi. Cô lập tức thoát ra khỏi tay của Mặc Băng, thấy Ngũ Canh chạy đi thì cũng ba chân bốn cẳng đuổi theo.

"Ngũ Canh! Ngươi chạy làm gì! Ta thử mà!"

"Không! Ngươi coi như không biết đi!"

"..."

Mặc Băng nhìn hai người chạy đi, trong đầu y không biết đang nghĩ gì, sắc mặt sau đó liền trầm xuống.