Có Chết Cũng Không Tưởng Tượng Được Nam Chính Yêu Tôi

Chương 28: - Độc càng nặng, họa sắp đến




Ngay sau đó hai người được vớt lên, vẫn là Lệ Quân tự biết lỗi sai của bản thân nên cô lên trước rồi kéo Ngũ Canh ở dưới.

Mặc Băng ngay sau đó chạy xuống đưa hai người lên bờ, ngồi cạnh đống lửa mới đốt, hắn lấy khăn lau khô tóc cho Lệ Quân, còn Ngũ Canh thì tự giác làm, không cần nhắc nhở. Những người khác gương mặt vẫn còn chút ngạc nhiên nhưng cũng không mở lời nói gì, bọn họ chỉ ngồi trầm mặc hồi lâu.

Về phần quần áo thì Lệ Quân không lo, nếu muốn thay thì có rất nhiều đồ, còn không thì chờ một lúc chúng sẽ tự khô, tính ra thì khá nhanh. Ngũ Canh thì đơn giản hơn, hắn cởi bỏ lớp áo ngoài ra, hong khô trước đống lửa, những thứ khác thì cũng có cách tự giải quyết riêng. Đúng là từ sau cô không nên nghịch dại như này nữa, quá mức khổ rồi...

Sau khi dọn dẹp xong đống chiến trường vô bổ kia thì sáu người lại ngồi trước ánh lửa bập bùng rồi nói về cách sống sót, theo như tình hình hiện tại thì cả đám quyết định sẽ ở đây cho đến khi nguy hiểm ập đến mới thôi. Bất Âm khẳng định không dễ tìm đến trong vòng thời gian ngắn, nhưng không có gì đảm bảo suốt quá trình sau này sẽ không gặp lại, nên cũng chỉ là tạm thời. Vào khoảng thời gian này thì mấy thứ như điểm sẽ không được tính, cho dù tiêu diệt được khoảng một nghìn con thì số cộng vẫn bằng không. Yêu cầu duy nhất hiện tại chính là sống sót cho đến ngày thứ hai mươi ba, nên cố gắng dưỡng sức, tập trung hết tinh thần để tiếp tục phấn đấu về sau.


Mấy ngày sau đều hết sức bình thường, đến một con quái cũng không bén mảng đến chỗ bọn họ. Những ngày này đều hết sức nhàn nhã, ngoài đi bắt cá ra thì cũng chẳng có việc gì được coi là kịch tính, như vậy lại còn có chút thời gian cười đùa. Nhưng mà quả thực mấy ngày này đều rất nhàm chán, không dám đi quá xa cũng không được vui đùa quá trớn, làm việc gì cũng phải để ý này để ý nọ đủ kiểu.

Vào một ngày không mấy tốt lành là mấy, một người không biết từ đâu xuất hiện, thấy cảnh đám Lệ Quân chơi đùa vui vẻ thì mặt mày đầy tức giận, máu sắp xông lên hết đầu. Hắn mắng cái gì mà bọn họ chẳng chịu làm, chỉ biết hưởng lợi từ người khác, đám người chúng ta đều suốt ngày đánh quái còn các ngươi ở đây thì vui đùa các kiểu. Quả thật Lệ Quân chẳng hiểu cái mô tê gì cả, thì đúng là đang chơi thật, nhưng mà, chuyện đánh quái thì đâu phải tự nhiên muốn đánh là đánh đâu.


Chẳng hiểu sao khi nghe câu khuyên can tương tự vậy người kia lại có gì đó rất khó nói. Bình tĩnh lại nghe kể thì đám bọn họ mấy ngày nay đều phải đánh quái lớn nhỏ có cả, mệt bở hơi tai, sức còn không có mà thở, đang lúc này thì lại nghe thấy tiếng cười đùa. Lúc khác thì không vấn đề nhưng lại đúng lúc này, mấy thứ như kia đã khiến bọn họ nhức đầu lắm rồi, thêm vụ này nữa thì thành phát điên luôn ấy chứ. Cái này nói sao nhỉ, ừm, chính là giận cá chém luôn thớt.

Đám Lệ Quân hứa sẽ không như vậy nữa, người kia cũng dễ dàng đồng ý, mọi việc sẽ rất tốt cho đến khi vị cô nương kia nhảy đến nói, làm phiền các ngươi như vậy thì để bọn ta rời đi. Người kia nghe như vậy càng mừng, cá ở hồ sẽ không cần chia cũng như bớt một thứ làm đau đầu. Thật sự không hiểu trong đầu nàng ta chứa cái gì nữa, đầu óc có đơn giản thì cũng đừng tùy tiện thốt ra mấy câu như vậy chứ...!


À, chắc không phải đầu óc đơn giản mà chính là không biết suy nghĩ!

Những sự việc đó đã dẫn đến bọn họ hiện tại.

Đứng giữa một mảng trời, không gian thoáng mát, hai bên là hai núi đá lớn, cây rất ít ỏi, hang động có một cái, và đấy chính là thứ họ nhắm tới. Nhưng trước hết bọn họ phải đánh thắng một đống nhìn như ma mãnh, trùm lụa trắng dài đến chân, lơ lửng cách mặt đất vài phân - Bạch Ty này trước đã. Đánh bọn này thì khả năng gϊếŧ được rất thấp, chúng cũng như ma thật, chỉ có linh hồn, mà đã là linh hồn thì đâu có dễ xơi.

Kiếm bọn họ chém qua chém lại, chém ngang chém dọc cũng không xi nhê gì cả, bọn chúng vẫn rất nhởn nhơ, nếu không có tấm lụa trắng kia thì gương mặt chúng hiện tại sẽ là lè lưỡi trêu chọc. Chẳng lẽ giờ đổ nước thánh lên kiếm rồi mới gϊếŧ được à!
Mà bọn này cũng dai lắm, không chịu buông tha con mồi đã nhắm đến đâu, mà nếu coi như ma thật, nhanh chóng chạy xuyên qua thì hậu quả chính là bị độc chết sau vài giây. Chẳng lẽ giờ đào một cái hố? Không, quá mất thời gian, với lại chưa chắc Bạch Ty sẽ không bám theo.

Bỗng nhiên một vật gì đó lao nhanh lên phía trên, Lệ Quân nhìn theo thì thấy Mục Vu Bân đứng trên thân phi kiếm, đang chuẩn bị bay nhanh đi.

Đúng rồi ha! Sao không nghĩ ra, còn cách này mà!

Những người khác cũng ngấm ngầm hiểu được suy nghĩ tương tự, nhanh tay rút phi kiếm ra rồi trèo lên. Ngay lập tức bọn họ bay vút lên cao, dù việc này cũng sẽ có khía cạnh không đáng mong đợi nhưng so với đứng chờ chết thì vẫn hơn. Bạch Ty cũng rất không phải dạng vừa, chúng nhanh chóng đuổi theo, sắc mặt đều không tốt dù cho bọn họ không nhìn thấy nhưng vẫn có thể đoán ra. Vẫn may bọn họ nhanh hơn một bước, đến hang động trước khi bị đuổi kịp, sau đó lập tức tạo rào chắn. Vì bị ngăn cách nên Bạch Ty cũng bỏ cuộc sớm mà rời đi, ai nấy bên trong đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, lau đi vài giọt mồ hôi trên mặt. Bỗng Mục Vu Bân đến bên vỗ vai cô, nói nhỏ: "Bảo bối gì đây mà lợi hại dữ vậy?"
Lệ Quân bị vỗ vai như này vẫn là chưa quen nổi, giật nảy một cái rồi quay đầu đáp: "Cũng không rõ, được người quen tặng, không ngờ lợi hại vậy."

Mục Vu Bân kinh ngạc, nói: "Ồ? Người quen này chắc tài giỏi lắm nhỉ."

Nói tài giỏi thì có hơi... kém.

Lệ Quân nghĩ trong lòng một đằng, đáp một nẻo: "Cũng không rõ lắm...". Sau đó cô đi vào phía trong hang động, so với chỗ lúc trước thì rộng hơn, có chỗ ngồi tử tế, chính là mấy tảng đá xung quanh. Lần này không nhóm lửa vội mà một lúc sau mới làm, cô nghĩ hiện tại có lẽ là không cần thiết. Lại một ngày nữa trôi qua, mọi người mệt mỏi rồi thiếp đi, không có ánh lửa làm mọi thứ lắng đọng một cách kì lạ.

Đột nhiên Lệ Quân nhớ đến Tiểu Ngũ, trong vô thức cô gọi nó vô số lần, bỗng một âm thanh tràn vào đầu cô: "Có chuyện gì vậy?"
Lệ Quân kinh ngạc, cũng thử truyền âm thanh tương tự: "Ở đâu vậy?"

Thật không ngờ là làm được!

"Ở cạnh nhưng không tiện xuất hiện được."

"Ra vậy... ơ... mà... ngươi định bám ta... đến bao giờ...?"

"Hehe, không lâu nữa đâu, quân chủ sắp tới rồi, yên tâm đi."

Chẳng biết có yên nổi không nữa...

"Được..."

Chắc vậy thôi...

Lệ Quân cũng nhanh chóng tìm vào giấc ngủ ngay sau đó, không suy nghĩ nhiều chỉ là một mảng giấy trắng không có gì trên đó, như vậy sẽ rất dễ dàng chìm vào không gian mơ mộng.

Những ngày sau đều không có vấn đề phát sinh, thí dụ như quái thú tấn công hoặc đói chết gì đó. Nhưng trong thời gian này độc trên người Mặc Băng đã phát tán gần toàn bộ cơ thể, hầu hết mạch máu đều đã trộn lẫn độc. Nhìn bề ngoài thì hoàn toàn chẳng có cảm giác gì như bị bệnh hoặc tình trạng diễn biến nghiêm trọng, so với lúc bình thường nhất còn tốt hơn nhiều. Chính là vì như vậy nên gần như suốt hai tuần ở đây chẳng ai đoán ra được, chỉ nghĩ rằng thuốc có tác dụng nên đã khỏi. Khi phát hiện là lúc gần đây, hắn đột nhiên ho ra một ngụm máu lớn rồi ngất ba ngày liền. Nếu xét về sắc mặt thì hoàn toàn không có vấn đề gì nhưng nói về cơ thể thì khẳng định là đang diễn biến rất nghiêm trọng.
Trong ba ngày này, không khí tràn ngập vẻ ảm đạm, không chút khởi sắc, còn Mặc Băng thì cứ nằm yên bất động, nhìn qua hơi thở đều không thấy, giống như chết... bậy bậy, chỉ là độc phát tác hơi mạnh chút thôi. Nhất định sẽ không sao! Chắc chắn là vậy!

Thi thoảng Lệ Quân có nghe tiếng Tiểu Ngũ hỏi thăm, nói chung đều là lo lắng các kiểu, cô cũng chẳng biết hơn, chỉ dám nói sẽ ổn cả thôi. Tuy không biết rốt cuộc cái gì mà thiếu chủ, cái gì mà quân chủ Tiểu Ngũ kể, cơ mà mấy chuyện này nhất định không phải lừa gạt. Từng lời kể của nó đều cho thấy đám người kia thật sự rất nhớ thiếu chủ của bản thân.

Từ lúc hắn sinh ra, ngoại trừ lúc mới lọt lòng thì quân chủ kia chưa từng được nhìn thấy mặt Mặc Băng thêm lần nào nữa. Tất cả đều tại "thằng cha" không có lương tâm của hắn, hắn vừa sinh ra liền phái người mang về nhà. Rồi còn đủ loại tình tiết éo le đến trí tưởng tượng phong phú cũng không nghĩ ra. Nghe thì có vẻ là một câu chuyện tình thân bi đát khổ sở nhưng mà đến từ một phía cũng không thể tin chắc được.
Thường thì Ngũ Canh sẽ là người chăm sóc cho Mặc Băng nhưng hôm nay hắn lại rời đi cùng những người còn lại, nói là đi đây đó chút, xem liệu có thảo dược hay đại loại vậy ở đây không, thì dù gì có vẫn còn hơn không mà. Thế nên hiện tại chỉ còn Lệ Quân ở lại chăm sóc người bệnh, nói thật thì cũng chẳng có gì, việc cần làm duy nhất chính là chú ý đến Mặc Băng, để ý xem hắn có lên cơn sốt hay hộc máu tiếp không.

Lệ Quân chẳng cần làm gì hơn, ngồi bên đống lửa bập bùng tí tách rồi nhìn ngắm Mặc Băng hôn mê. Ngắm kĩ mới thấy, khuôn mặt kia đúng là yêu nghiệt, đẹp đến độ không thể nào tính được, so với Lạc Thiện Quân thì kiểu này vẫn dễ nhìn hơn. Cô vừa chống tay vào cằm ngắm nhìn vừa cười mấy lần, ừm, cảm thấy giờ thật sự không đúng, người ta đang nguy kịch còn bản thân lại ngồi cười như đứa dở... kì cục sao ấy...
Đột nhiên Mặc Băng nhăn mày, gương mặt rất đau đớn, một bên tay siết chặt lại, gân xanh nổi đầy, như sắp tỉnh lại, hắn kêu lên vài tiếng khó chịu. Lệ Quân vừa thấy liền chạy sang ngay, ngồi xuống đối diện, nắm chặt lấy bàn tay đang ghì chặt kia, tâm trạng lo lắng nhưng vẫn dùng giọng bình thản nhất trấn an: "Không sao không sao, tỉnh dậy sẽ tốt hơn."

Có vẻ nghe thấy lời này, gân xanh nổi trên bàn tay của Mặc Băng cũng giảm hẳn, hơi thở cũng trở lại bình thường, tuy nhiên vẫn còn có chút mệt mỏi. Sau đó hắn từ từ mở mắt ra, Lệ Quân nhanh chóng lau mấy giọt mồ hôi vương trên trán cho hắn. Thấy cô ngay trước mặt tâm trạng hắn liền nhẹ nhõm hơn hẳn, vạn phần cảnh giác rút về thành không. Hắn cười nói: "Thật sự quá tốt rồi."

"?". Lệ Quân không hiểu lắm nhưng vẫn cười lại, nói: "Ừm, thật tốt."
Hai người hết ngồi cười thì lại nhìn nhau một cách trìu mến, Lệ Quân xem qua tình trạng của Mặc Băng, thấy không có khác gì nên cũng an tâm. Hắn tỉnh lại là chuyện đáng mừng nhưng nếu có vấn đề mới phát sinh thì cô thật sự không biết xử lí ra sao.

Trong cái không gian tĩnh lặng chết tiệt này đột nhiên vang lên một giọng nói: "Là ở đây?". Mà giọng nói này không phải phát ra từ chỗ rào chắn mà chính là ở đối diện.