Có Chạy Cũng Không Thoát Được Anh

Chương 1-2




Cô ăn vận không được nổi bật cho lắm với quần jean rách gối, áo kẻ caro xanh nhạt, mái tóc cắt ngang vai nhưng anh lại rất ấn tượng. Cô đang định trở về trường ngay bởi cũng muộn rồi thì bị kéo lại, tức giận giằng ra quát:

“Làm cái gì, tôi vừa cứu anh đó, bỏ ra.”

Anh ta lập tức bỏ ra, tỏ vẻ không thể tin nổi trông bề ngoài thục nữ như này mà lại có tính khí “dữ dằn hơn bà chằn” xong anh trầm giọng hỏi chuyện:

“Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn em vì đã giúp tôi giải vây khỏi lũ đầu gấu ban nãy.”

Cô xéo mắt nhìn cái người con trai thanh tú vừa nói thay cho câu trả lời với ý còn cần gì nữa không thì cứ tuôn ra.

Anh ta biết cô có ý định muốn đi liền giả bộ không hiểu tiếp tục nói:

“Tôi tên là Kiêm Cảnh Túc, còn em tên gì?”

“Tôi không có nghĩa vụ nói tên của mình cho anh nghe.”

Cô ghét cái bọn nhà giàu này quá đỗi. Trông cách ăn mặc của anh ta hẳn giàu lắm.

“Chỉ là hỏi tên thôi. Anh muốn báo đáp em.”

Cô tức chết vì cái người này. Hét lên:

“Tôi không cần anh báo đáp. Mau buông ra, tôi đang rất vội.”

“Nếu em vội đi đâu thì anh có thể đưa em đi.”

“Không cần, anh buông tay ra tôi tự đi được, trường tôi gần đây thôi.”

“Vậy anh đưa em về trường.”

Cái tên này làm cô sôi máu, tên này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bảo mà chả nghe gì hết. Cô tức giận giơ tay phạt vào đầu tên đó.

“Đủ rồi đấy, tôi nhịn anh đến phát dồ lên rồi.”

Ngay lập tức cơn đau từ bả vai truyền đến, cô cụp mi lại nghiến răng chịu đựng, có lẽ cái đập lúc nãy đã làm cho vai cô bị thương không hề nhẹ.

“Bị thương có lẽ nặng đấy, tôi đưa em đi viện kiểm tra nhé!”

Gương mặt anh ta thể hiện sự lo lắng vô cùng thật và chân thành, có lẽ cô đã nghĩ xấu cho anh ta.Hóa ra người giàu không phải tất cả đều như cô nghĩ nhưng tuyệt đối cô sẽ không tới cái nơi chết chóc đấy, nơi đã mang người thân duy nhất của cô ra đi.

“Tôi không cần đi viện, cảm ơn lòng tốt của anh, thực sự tôi không cần, chốc về kí túc lấy bông băng quấn lại là được.”

“Nếu không xử lí kịp có khi sẽ bị nhiễm trùng đấy.”

“Kệ tôi. Đấy không phải việc của anh.”

Thấy sự cương quyết của cô, anh ta thôi luôn ý định đưa cố đi viện khám và chuyển sang việc đưa cô đến phòng khám tư gần đây để xem vết thương cho cô. Cô rất muốn từ chối và không định có dính dáng gì tới cậu chàng giàu có này nhưng anh ta cứ lẽo đẽo đi theo nhì nhày cô đành đồng ý trong bực dọc.

Nói là phòng khám tư gần đây thế mà anh ta lôi tuốt cô đi đâu không biết.

Ngồi trên xe của anh ta, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe lướt qua cánh cửa lớn một biệt thự thuộc loại đắt đỏ nhất thành phố. Nhìn bên ngoài đã lớn cô nghĩ chắc bên trong còn lớn hơn.

Nội thất các thứ sẽ đều vô cùng hiện đại tiện nghi, sẽ khiến ta liên tưởng đến nơi ở của vua chúa thời phong kiến xưa, người giúp việc đi lại trên dưới hai mươi mấy người,... rất nhiều liên tưởng tràn lan trong đầu cô.

Bất chợt cô nhớ tới tổ ấm của gia đình cô hồi ấy, nó cũng đẹp lộng lẫy không kém gì ở đây mà lòng trùng xuống.Không biết liệu bà ấy có hạnh phúc khi sống với người đàn ông khác và đã bỏ mặc đứa con gái là một khúc thịt của bà rứt ruột mà ra không nhỉ?

Đang suy nghĩ miên man thì chiếc xa đỗ lại.

Đã đến nơi.

Nhìn chung quanh, mọi thứ thật xa lạ, cô đoán mình đã khi khá xa trường.

Cô bị anh ta lôi vào rồi được người ta dắt vào gặp bác sĩ.

Bác sĩ cũng đã xem qua vết thương cho cô nói không vấn đề gì nhưng cái tên kia cứ nhập nhừng đòi cô thay bộ quần áo bám đầy bụi cát ra nói rằng sẽ không tốt cho sức khỏe gì đấy.

Cô đau đầu gần chết nhưng chả biết đây là đâu nên cô đành chiều ý hắn để nhanh còn được đi về.

Anh ta chở cô tới một cửa hàng thời trang.

Giằng co mãi cô mới chọn được cái quần jean và một cái áo phông trắng.

Mấy cô nhân viên niềm nở quá sức. Họ cứ đưa qua đưa lại mấy bộ váy mà cô đã không chịu nổi.Cô thích mặc như thế này thì hơn, váy vóc chỉ dành cho những đứa con gái thích lòe và yếu đuối còn cô thì không hề hợp với nó, cô ghét nó.

Cô vừa bước ra đã đụng mặt anh ta đang đứng trước quầy tính tiền với vẻ thất vọng:

“Sao em không chọn cái váy nào mà mặc?”

“Là con gái thì phải mặc váy à? Có thấy đứa con gái nào nhìn như lưu manh mặc váy chưa? Nực cười chết đi được. Mau trả tiền đi rồi đưa tôi về.”

Nhìn cái đồng hồ trong cửa hàng mà cô suốt ruột ghê gớm.

Anh ta rút thẻ trả tiền cho bộ quần áo của cô rồi cả hai ra xe. Lần này anh ta không chèo kéo nữa vì thấy cô sốt ruột.

Cả hai ra xe rồi anh ta chở cô về lại chỗ cô đã gặp anh ta.

Đến đoạn đó anh ta hỏi:

“Trường em ở chỗ nào?”

Nhưng cô không trả lời mà thằng tay bấm nút mở cửa xe làm anh ta phải phanh gấp.

Cô lộn một vòng rồi đứng dậy chạy đi:

“Có duyên gặp lại. Tôi sẽ trả tiền anh bộ quần áo này.” Cô chỉ vào bộ quần áo trên người.

Nhìn cô xa dần, anh tự hỏi không biết hôm nay mình làm sao. Tại sao lại niềm nở với người con gái ấy như thế? Cái sự niềm nở ấy là như thế nào? Đó vốn không phải tính cách của anh nhưng sao anh lại làm thế cơ chứ?

Anh cứ mơ hồ mà quay đầu xe chạy đi.