Cố Chấp

Chương 6: Đối đầu




Dạo gần đây An Nhi cứ có cảm giác như có người đang dõi theo mình từ xa nhưng mỗi lần cô ngoảnh lại thì đều không thấy ai. Không nợ tiền ai, gia cảnh lại bình thường, nhan sắc không,tiền tài không, quần áo thì theo phong cách bụi bặm nhìn thế nào cũng không có thể có người đi theo cô được. Trừ khi kẻ đó đầu óc có vấn đề. Nghĩ vậy nên cô cho là bản thân mình quá nhiều.

Để thực hiện cho kế hoạch chia rẽ Ẩn Lan và Hải Phong nên dạo gần đây An Nhi rất tích cực rủ cô ấy đi ăn, đi mua sắm. Và mỗi lần như vậy đều đi kèm một lí do đầy thuyết phục là lâu ngày không gặp nên giờ muốn ôn lại chuyện xưa. Nhưng đương nhiên mục đích kia vẫn là quan trọng nhất.

“Chuyện của cậu với anh chành kia thế nào rồi?”

“Vẫn chỉ là bạn.Không hơn không kém.” Ẩn Lan ủ rũ trả lời.

“Bạn. Có khi cậu bỏ quách anh ta mà yêu đại một anh chàng nào ở đây cho rồi.” An Nhi nói thì nói vậy nhưng trong đầu lại thắc mắc tại sao chỉ là bạn mà lần trước họ lại thân mật

“Ừ. Anh ấy rất tốt với mình. Cậu…Cậu….” An Nhi đột nhiên dừng lại không nói tiếp mà chỉ trợn mắt nhìn về phía cửa ra vào của quán ăn.

Ẩn Lan quay lại nhìn theo hướng nhìn của An Nhi sau đó cơ thể cô cũng cứng lại. Trông thấy Hải Phong bước vào quán cùng một người đàn ông nét mặt cô còn hoảng sợ hơn cả bạn mình.

Cô biết ông ta là khách hàng của Hải Phong vì lần trước khi cô tới chỗ làm việc của anh thì thấy anh đang bàn với ông ta về bản thiết kế căn biệt thự của ông. Sự xuất hiện của anh khiến cô bối rối và hốt hoảng. Cô sợ anh nhìn thấy họ sẽ theo phép lịch sự mà chào hỏi. E rằng mọi chuyện sẽ bại lộ. Mà cô thì lại không muốn Súp Lơ biết chuyện này.

nhạt đi. Ngay cả tiếng leng keng của hai chiếc chuông nhỏ trước cửa cũng trở thành nỗi ám ảnh thay vì là niềm vui như trước đây. Mỗi khi nó vang lên là một lần cô giật mình và hoảng sợ khi nhìn về phía cách cửa vì sợ hai người họ lại xuất hiện ở đây một lần nữa vậy. Dần dà cô lại càng không muốn làm việc ở đây như trước.

Mặc dù học maketing nhưng ít ai biết cô còn có một nghề tay trái là đồ họa máy tính. Từ khi học cấp ba An Nhi rất yêu thích truyện tranh và cũng rất yêu thích công việc cộng tác viên cho một số tờ báo tuổi teen về mảng truyện cười và truyện tranh. Đây cũng là khoản thu nhập thêm không nhỏ hồi đó của cô.

Mấy tháng trước cô có tham dự cuộc thi sáng tác truyện tranh do một công ty xuất bản tổ chức và còn đạt giải ba. Tuy không được xuất bản nhưng bộ truyện đó của cô cũng có thể nói là rất nổi tiếng trên mạng thời gian gần đây. Chính vì vậy mà hiện nay cô đã có một công việc làm thêm rất hợp ý đó chính là sáng tác truyện tranh cho một trang mạng tương đối nổi tiếng dành cho thanh thiếu niên. Bút danh của cô là Súp Lơ cũng chính là biệt danh từ nhỏ của chính mình.Bạn bè cô quen trên trang mạng đó cũng không ít, hơn nữa nói chuyện lại rất vui vẻ. Trên đó cô còn có hẳn một người bạn tâm giao tên là Mong Một Ngày. Mặc dù là nam nhưng cách anh ta nói chuyện rất hóm hỉnh hơn nữa rất thực tế hơn nữa hai người lại có cùng quan điểm với nhau về nhiều thứ. Có điều so với cô thì anh chàng này nghe có vẻ chín chắn và mặt dày hơn rất nhiều.

An Nhi để ý gần đây tần suất khi cô đi cùng Ẩn Lan mà vô tình nhìn thấy Hải Phong rất nhiều.Nó nhiều đến nỗi khiến cô cả nghĩ mà suy đoán phải chăng anh đã chấp nhận tình cảm của bạn mình và việc anh ta đi theo hai người cũng chỉ là muốn biết " bạn gái " mình đi đâu, làm gì, với ai mà thôi. Nhưng khi cô hỏi thì Ẩn Lan một câu cũng không tết lộ điều gì về chuyện giữa cô ấy và ‘người tình đơn phương’ của mình. Nó khiến sự nhẫn nại trước giờ của An Nhi rung rinh sắp vỡ nứt. Điều đó khiến tâm trạng gần đây của cô vô cùng rối rắm.

Tiến độ làm việc của cô trên trang mạng hiện nay đang rất bị trì hoãn khiến cho bên xuất bản phải gọi điện hối thúc và cằn nhằn không thôi. Lúc nãy biên tập vừa gọi điện sạc cho cô một trận vì nộp bản thảo chậm khiến tâm trạng cô lại thêm mười phần u ám, khó chịu.

Khi đến quán Gỗ làm việc thì lại gặp phải một vị khách khó ưa, cứ hạch họe cô cái này cái kia.Sau đó cô ta còn nói gì đó với quản lí ‘bà la sát’ của quán khiến cô ấy mắng cô một trận té tát trong khi người từ đầu tới cuối chịu thiệt thòi lại là cô.

Mãi tới khi ra về An Nhi mới thở dài cảm thán vì ngày đen đủi của cô cuối cùng cũng chấm dứt. Vậy mà đúng lúc lấy xe ra khỏi quán thì chiếc xe lại bị hư. Cho dù cố gắng thế nào cũng không thể nổ máy cho nên chỉ còn một lựa chọn duy nhất là dắt bộ tới tiệm sửa xe cách đó khoảng một cây số.

Cong lưng đẩy ‘em" vision tới quán sửa xe thì An Nhi dừng lại để nghỉ một lát vì quá mệt. Khi cô vừa quay xe chuẩn bị đẩy xe vào quán thì một chiếc xe ô tô màu trắng vừa vặn sượt qua khiến tim cô giật thót, xém chút nữa là đổ cả xe lẫn người. Chỉ cách chưa đầy vài phân nữa là đụng vào cô và em vision mà cô mới tậu về cách đây không lâu. Để xe vào quán ngồi đợi thợ sửa xe mà mặt cô hậm hực, nhăn nhó. Cả ngày đen đủi không nói vậy mà giờ tới lúc về còn gặp phải kẻ điên.

Đang không biết xả cục tức ấy ra sao thì cô lại trông thấy chiếc xe kia đậu xuống trước cửa một nhà hàng nổi tiếng cách đó không xa.Cái này không thể trách cô mà chỉ có thể trách kẻ lái xe kia vô duyên vô cớ đụng vào ‘quả mìn đang chờ kích hoạt’ như cô. Cho nên nhân cơ hội này cô tiến lại gần chiếc xe với ý định hỏi tội chủ nhân của nó.

“Cộc…cộc….cộc…” An Nhi gõ nhẹ kính cửa xe bằng vẻ hung dữ.

Kính xe từ từ hạ xuống cũng là lúc cô

“Thật không?”

Khi ánh mắt lướt qua trong xe thì An Nhi mới để ý là còn có một người khác ngồi bên ghế phụ. Có vẻ như người ta không muốn thấy cô cho nên cố ý quay mặt sang chỗ khác. Nhưng có một thứ trên tay cô ấy đã bán đứng chủ nhân của nó và đồng thời cũng cho cô biết người ngồi bên ghế phụ đó là ai.

Chiếc vòng tay thủ công kia là do một tay cô đan tặng hơn nữa trên đó cô còn rất mất công cố gắng vẽ thêm một bông súp lơ màu xanh vô cùng nổi bật trên nền màu hồng. Trên đời này cô dám chắc chỉ có một chiếc duy nhất và chiếc vòng tay có một không hai ấy cô đã chính tay mình tặng cho một người.

“Tôi không quen anh. Nhưng người bên cạnh anh tôi - có - quen.”

Hải Phong quay sang ghế phụ,còn người con gái ngồi ghế phụ đó lại rùng mình một cái sau đó bờ vai còn khẽ run lên nhưng không hề có ý quay đầu lại? Quá tức giận nhưng An Nhi biết nếu một khi cô phát tiết mà la hét bây giờ sẽ rất khó có thể dừng lại được và có khi sẽ nói ra những điều khiến người khác tổn thương.

Quyết định cho mình thời gian ổn định tâm trạng cũng như cho cô gái kia thêm thời gian suy nghĩ mọi chuyện nên cô chỉ gằn lên sáu chữ:“Ẩn Lan. Mình - về - trước –đây.” Sau đó dứt khoát quay lưng hướng quán sửa xe đi tới.

Hai từ “Ẩn Lan” thành công dọa cho cô gái kia giật mình hóa đá. Hoảng loạn mở cửa xe Ẩn Lan bước xuống vừa đuổi theo người phía trước vừa gọi với theo:

“Súp Lơ. Súp Lơ. Đợi mình với.”

“Đừng gọi mình

“Không như mình nghĩ.” An Nhi đột nhiên dừng lại khiến Ẩn Lan cũng theo đà mà va vào cô một cú không hề nhẹ.

“Cậu tưởng mình không biết gì sao. Cậu tưởng mình không nói tức là mình không biết gì à. Chuyện cậu về nước mình biết lâu rồi. Là từ hơn một tháng trước.Hơn một tháng trước đó……Lúc cậu khoác tay anh ta bước vào quán Gỗ tươi cười vui vẻ với loại người đó cậu có nghĩ tới chị Ngọc Nhi, có nghĩ tới mình không? Nếu đã có gan làm sao phải dấu. Sao không nói thẳng hai người yêu nhau đi. Có khi như vậy mình còn thoải mái hơn. Loại người như anh ta có xứng không? Mình đã cố gắng ám chỉ cậu không chỉ một hai lần là nên rời bỏ anh ta. Nên từ bỏ cái thứ tình cảm ngu ngốc đó đi. Nhưng cậu thì sao? Cậu có đáng là bạn mình không? Hai năm đi Mỹ cậy thay máu, tẩy não luôn à….”

Quá tức giận An Nhi nói một tràng, nói đến hụt cả hơi trong sự giận dữ. Bao nhiêu tức giận sáng giờ cũng như bao nhiêu khó chịu trong thời gian qua cũng thành công mà xả ra hết. Còn Ẩn Lan thì vẻ mặt từ xanh rồi chuyển sang tím sau đó cuối cùng là xám xịt. Hóa ra mọi thứ cô cố gắng che đậy, cố gắng dấu đi An Nhi đã biết từ rất lâu thậm chí còn cảnh báo mà cô lại không biết. Nhưng cô ấy nói như vậy cũng có chỗ không đúng.

“Mọi chuyện không phải vậy. Dấu cậu là lỗi của mình nhưng anh ấy không có lỗi.”

“Anh ta không có lỗi vậy là mình có lỗi.”