Cố Chấp

Chương 3: Biếia ly




An Nhi không biết mình đã trở về phòng như thế nào, chỉ biết khi cô ngả tấm lưng mệt mỏi xuống giường thì mắt đã cay xè. Cả đêm cô trở mình không biết bao nhiêu lần, rồi lại t

Sáng hôm sau lúc nghe tin Hải Phong sẽ chuyển đi An nhi gần như chết đứng. Khi cô hỏi về lí do thì ba mẹ cô cũng chỉ nói là đã hoàn tất kì thi tốt nghiệp và đang làm thủ tục đi du học bên Mỹ, cho nên vẫn là chuyển về nhà sẽ thuận tiện hơn trong chuyện hoàn tất thủ tục. Sao lại không nói không rằng, đùng một cái là đi Mỹ.

Lúc anh chlực.

Ngày nhận được giấy báo đậu đại học hơn nữa còn là thủ khoa của trường đại học A và kèm theo đó là thông báo về khoản học bổng trọn gói miễn toàn bộ chi phí học tập trong bốn năm học tại trường, cả nhà như vỡ òa trong hạnh phúc. Lúc ấy cô mới hiếu cái ý chí “chết không khuất phục“ của Ngọc Nhi là từ đâu mà ra. Hóa ra cô ấy đã dự liệu trước về chuyện học bổng cho nên mới tự tin đưa ra điều kiện với ba mẹ cô.

***

Cuộc sống hai năm trung học còn lại của Súp Lơ có thể nói là bình lặng mà trôi qua. Gần hai năm nay cô đã không được gặp Ngọc Nhi, thậm chí ngoại trừ cuộc gọi chúc mừng năm mới vào dịp tết đến thì nhà cô không hề nhận được cuộc gọi nào từ cô ấy. Xem ra Ngọc Nhi muốn cắt đứt liên lạc như chị ấy từng nói.

Còn về Hải Phong, cô hoàn toàn không quan tâm tới con người ấy, nhớ đến việc anh làm Ngọc Nhi tức giận vào ngày hôm đó rồi lại nói đi là đi, bỏ lại chị cô mà đi qua Mỹ sau đó còn khiến chị cô biệt tích suốt thới gian qua cô lại cảm thấy chán ghét, chán ghét con người mà cô từng dành cho rất nhiều tình cảm.

Cô có thể cảm nhận ba mẹ mỗi lần thấy cô lại sẽ nhớ về cô ấy, nhất là mẹ. Có lẽ bà cũng đã ân hận khi ép chị cô học ngành mà cô ấy không thích để rồi vô tình khiến cô ấy quyết định ra đi và cắt đứt liên lạc một cách dứt khoát như vậy. Cho nên khi cô ngỏ ý muốn học

“Thực ra tao không có thi đại học, tao đang làm thủ tục sang Mỹ du học. Nếu không có gì thay đổi tháng sau tao sẽ đi.” Ẩn Lan nuốt nước miếng nói một lèo. Biết Súp Lơ sẽ mắng cô nên cô ngay lập tức đưa điện thoại ra xa tai nhất có thể.

“Cáiiiiii…cái…cái gì. Cái con ranh kia mày làm hồ sơ bao giờ sao mày không nói tao biết….”

“ Xin lỗi tao không cố ý. Tao chỉ…”

“Mày…đang…ở …đâu.” Súp Lơ nghiến răng nhả ra từng chữ một khiến đối phương ngẩn người.

“Tao..Tao đang ở nhà, sao vậy?”

“Được.”

Sau tiếng nói này chỉ còn là tiếng tút tút của điện thoại. Ẩn Lan cảm thấy rùng mình một cái sau cô có linh cảm có một luồng sát khì đang đến gần. Xem ra lần này Súp Lơ vô cùng tức giận.

Cứ tưởng mọi chuyện chấm dứt ở đây ai ngờ mười lăm phút sau Ẩn Lan nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên rất gấp gáp,theo lệnh mẹ cô ra mở cửa. Lúc nhìn thấy Súp Lơ trước cửa, suýt nữa thì cô hét lên. Mặt cô ấy đằng đằng sát khí, trên người còn mặc bộ đồ ngủ, chân còn đi dép lê trong nhà. Ánh mắt ấy như muốn thiêu sống đối phương vậy. Nó khiến sống lưng cô lạnh toát.

“Ẩn Lan, ai vậy con?” Mẹ cô lên tiếng.

“Là cháu. Súp Lơ ạ. Cháu sang đây ngủ nhờ một đêm cho đỡ nhớ ý mà.”

Súp Lơ nở nụ cười chuyên nghiệp nói chuyện với bà sau.Nụ cười này khiến ai đó nổi da gà và có dự cảm sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.

ế nhỉ? Ngay cả cậu cũng bỏ mình đi luôn.” Súp Lơ phụng phịu.

“Thiệt là. Mình đi vài năm thôi chứ có đi cả đời đâu mà kêu bỏ. Có thể gặp nhau thông qua mạng, qua webcam, qua facebook,qua zalo mà.”

Đột nhiên Ẩn Lan nói:

“Mình qua đó cậu có muốn mình tìm hiểu ít thông tin về …người kia không?

“Không cần. Con người đó không xứng đáng để mình quan tâm.”Súp Lơ gạt phăng đi câu nói kia.

“Không phải cậu từng ….Không muốn biết thật sao.”

“Mình không quan tâm. Nếu muốn anh ta sẽ tự liên lạc. Nhưng mà người đầu tiên anh ta phải liên lạc, phải xin lỗi là chị Ngọc Nhi. Với anh ta lòng mình đã lạnh rồi. Cái tình cảm đó chỉ là thứ tìn

“Dù có nói thế nào thì mình cũng không thể tha thứ cho anh ta và cũng như tha thứ cho chính mình được.

Đêm đó hai người nằm nói chuyện với nhau rất lâu, nói đủ mọi thứ trên trời dưới đất, cứ như thể họ tranh thủ nói bù cho mấy năm sắp tới không gặp nhau vậy.

Thế nhưng mãi cho tới khi chia tay nhau tại sân bay vào một tháng sau đó thì trong vô thức mỗi người lại vô tình giấu cho mình những cảm xúc khó mà gọi tên. Họ giấu cho mình một bí mật riêng m