Từ sau khi biết chuyện của Ngọc Nhi, bố mẹ Hải Phong mặc dù ở xa nhưng cũng rất hay đến nhà An Nhi chơi và hỏi thăm mẹ con chị ấy, tình cảm giữa hai gia đình đã thân lại càng thêm thân. Cu Hên rất hiếm khi theo người lạ nhưng với hai ông Vinh bà Nhung (ba mẹ Hải Phong) thì lại rất quấn. Không biết là cố tình hay vô tình mà giờ đây cả nhà An Nhi khi nhắc đến hai người đều rất tự nhiên nói ‘ông nội cu Hên’, ‘bà nội cu Hên’ như thể đó là chuyện hiển nhiên vậy.
Theo thường lệ, cứ chủ nhật An Nhi sẽ về nhà chơi và tới chiều sẽ quay trở lại trường. Mỗiói chuyện với cả nhà sau đó cố tình hay vô tình lôi em vào thì em không biết nhưng chỉ giỏi chọc tức, xỏ xiên em. Đương nhiên em cũng không vừa. Em cũng nói theo kiểu không làm cho anh ta tức chết không tha. Hì hì”
[Mong Một Ngày]: Không. Ý anh là em cảm thấy thế nào kìa.
[Súp Lơ]: Chỉ thấy chán ghét. Không nói thì thôi nếu đã nói thì em muốn anh ta cứng họng mà tức chết. Muốn đọ miệng với em thì em tiếp thôi chứ em sợ gì. Nếu chị em không đứng ra giảng hòa thì cái miệng của em sẽ cho anh ta trúng độc mà chết.”
Khóe miệng ai đó bên kia màn hình máy tính giật giật, sắc mặt tối đen trước suy nghĩ đầy táo bạo của An Nhi.
[Mong Một Ngày]: Em vẫn ghét anh ta đến thế sao?
[Súp Lơ]: Đương nhiên. Chỉ cần thấy anh ta thản nhiên nói chuyện, cười đùa với người nhà em nhất là chị em là em thấy nhột rồi. Muốn đánh người lắm nhưng tiếc là không được thôi.
******
ầy, hóm hỉnh, vui tính và lắm chiêu trò.
Dạo gần đây An Nhi đang thực tập tại một công ty bất động sản nhỏ, đó cũng là một công việc mà ‘anh trai’ Nhất Anh giới thiệu cho cô. An Nhi được xếp vào phòng kinh doanh và được phân cho làm mảng tìm hiểu thị trường nhà đất và thị hiếu của người tiêu dùng. Nói trắng ra chính là tìm ra căn hộ đẹp và vừa ý người tiêu dùng sau đó nhanh chóng bán chúng đi hay còn gọi là nhân viên bán nhà trá hình.
Nhưng về công việc này đối với cô cũng có chút mạo hiểm. Thứ nhất cô có rất ít hiểu biết về mảng kiến trúc và phong thủy cho nên rất khó có thể đáp ứng nhu cầu và thị hiếu của người mua một cách chính xác nhất. Thứ hai công việc này cũng có một số yêu cầu nhất định về mảng ngoại hình mà cô trước nay vẫn chung thủy với phong cách từ hồi đi học - ‘xấu vừa đủ’. Cô nhớ có lần cô than thở vì sao ai nhìn thấy nhân viên như cô đây cũng tỏ ý muốn từ bỏ giao dịch nhà đất hoặc là muốn đổi nhân viên khác giúp họ giao dịch thỉ Hỷ Nhi từng chỉ vào cặp kính dày và bộ quần áo của cô mà nói:
“Cái bang và mọt sách còn thời thượng hơn cậu. Thảm họa của thời trang nước nhà là đây. Việc cậu được nhận đã là kì tích rồi. Đừng có quá đòi hỏi.”
Cho nên vì lợi ích công việc nên An Nhi đành thay đổi cách ăn mặc của mình sao cho gọn gàng, thanh lịch và trang trọng hơn nhưng cặp kính kia thì cho dù có bị cười thế nào cô cũng sống chết không bỏ ra. Đơn giản chỉ là một thói quen, không muốn bỏ và bản thân cũng không thích cứ bị nhìn chằm chằm vào mặt. Cảm giác đó cứ như thể mình là tinh tinh hay một con vật gì đó bị người ta ngắm nhìn trong sở thú vậy.ử còn hơn.” An Nhi dừng động tác, buông tay Linh ra sau đó khôi phục lại bộ mặt đau khổ trước đó khiến Linh ngỡ ngàng.
“Sao vậy. Chị không thích anh em đến thế sao?”
“Ừ. Thôi em cũng không cần bận tâm đâu. Chị tự có cách.”
“Không cần thật sao.”