EDIT: Kanalz
___________________________
Nhưng mà nhìn Tần Bác Minh và Liễu Phương Anh, Sở Hâm cũng không cảm thấy có gì sai sai cả.
Đây là câu lạc bộ phụ nữ, spa do chị mình mở thì con trai của chị mình đến đây khảo sát tình hình không có gì lạ cả.
Mà vợ của mình lâu lâu đến đây chăm sóc sắc đẹp ủng hộ người một nhà cũng không lạ nốt.
Nhưng mà Liễu Phương Anh và Tần Bác Minh có hơi lạ, bọn họ cứ như hai người xa lạ không quen nhau đường ai nấy đi.
Cái này có hơi kỳ...
Hai người họ tuổi tác cách nhau không nhiều lắm, lúc ở nhà mà đụng mặt. Vì tránh để mọi người nghi ngờ nên Liễu Phương Anh tỏ ra hết sức bình thường, ngược lại Tần Bác Minh mở miệng ra một câu là mợ, hai câu cũng là mợ nghe cực kỳ nịnh nọt.
Thế mà sao hôm nay thái độ của bọn họ lại khác như vậy nhỉ?
Nhìn hai người họ mỗi người một xe rời đi, Sở Hâm ngồi trong xe suy nghĩ một hồi lâu mới kêu tài xế lái xe.
*
Từ lúc đến tháng năm, thời gian cứ như trôi qua nhanh hơn rất nhiều.
Còn 30 ngày, 20 ngày, 10 ngày, 5 ngày.
Rút cuộc kỳ thi đại học cũng đã đến.
Tôn Miên Miên cứ nghĩ rằng cô sẽ khẩn trương, sợ hãi không ngủ được nhưng ai ngờ tối hôm trước kỳ thi lại ngủ rất ngon. Lý Mộc Ca cũng rất tự tin ngồi vào bàn thong thả từ tốn ăn sáng, ngược lại, Tôn Á Vân lại lo lắng cho hai cô bé. Trước khi ra khỏi nhà, bà liên tục dặn dò hỏi han xem hai người họ đã mang chứng minh thư và giấy báo dự thi đi chưa.
Những lời động viên, khích lệ của các bậc phụ huynh, dải băng đỏ treo ở cổng trường ghi " Thi đại học bách chiến bách thắng. " cùng với con đường trải dài nhà từ nhà đến trường mà bọn họ đã đi trong suốt ba năm cấp ba đã trở thành một ký ức đẹp đẽ được bọn họ cất gọn ngăn nắp trong tuổi thơ của mình.
Sau khi thi xong môn cuối cùng là tiếng Anh, từ phòng thi bước ra, Lý Mộc Ca ôm chầm lấy cô dở khóc dở cười " Vậy là xong rồi à? Thật sự xong rồi đúng không? Vậy mà tớ có thể chịu được đến tận hôm nay, tớ cứ nghĩ mình chết chắc aaaaaaa! "
Tôn Miên Miên buồn cười vỗ vỗ lưng cô nàng. Ánh mắt cô quét qua đám đông reo hò ẫm ĩ, rất nhanh sau đó cô đã thấy được được bóng hình mình muốn tìm.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời bật cười.
Bên cạnh sân thể dục có một con đường mòn rất vắng người, cuối đường là những tán cây xum xuê xanh mướt, có một vài cây cổ thụ cao vun vút vươn cành lá soi mát cả một góc trời, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi qua kẽ hở của tán cây.
Tôn Miên Miên định lên tiếng thì eo đã bị ai đó bắt lấy. Trong nháy mắt, Sở Phong đã kéo cô đến dựa vào thân cây.
Hai tay của Sở Phong chống lên thân cây, công kích Tôn Miên Miên từ bốn phía, cô hoàn toàn bị nhốt trong vòng tay của anh.
Mùi tuyết tùng quen thuộc xộc vào mũi cô một cách tự nhiên cùng với hơi thở độc nhất vô nhị chỉ có trên người anh.
Sở Phong nâng cằm cô lên, mặc dù chỗ này ánh sáng chiếu vào không đủ để nhìn thấy mặt anh nhưng Tôn Miên Miên vẫn cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt nhìn loạn trên mặt mình. Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Sở Phong quyết định hôn vào môi cô.
Chóp mũi của anh gần như là đụng vào chóp mũi của cô.
" Anh làm sao vậy? uhm... "
Gương mặt tuấn tú ngay trước mặt đột nhiên cúi xuống.
Sở Phong dùng môi bịt kín lời nói của cô.
" Thật ra thì anh biết nơi này không thích hợp nhưng mà anh không chịu được. " Hai cánh môi cọ xát vào nhau, toàn bộ hơi thở lúc anh nói ra câu này đều tràn vào miệng cô.
Tôn Miên Miên bị hôn không nói nên lời, cô ở thế bị động mà đón nhận nụ hôn không mấy ôn nhu này của Sở Phong.
Cảm thấy đầu lưỡi có chút đau, cô mở mắt ra nhìn chằm chằm vào hàng mi của chàng thiếu niên trước mặt, trên mí mắt của anh có một ít mạch máu xanh xanh nhỏ nhỏ.
Một lát sau, hình như anh cũng cảm nhận được ánh mắt của cô mà từ từ mở mắt ra.
Tôn Miên Miên nghiêng đầu, lùi ra sau, trong hơi thở vẫn hơi dồn dập " Đau! "
Sở Phong biết vừa rồi mình không kiềm chế được đã cắn Tôn Miên Miên một cái nhưng khi nhìn thấy ánh mắt óng ánh tia nước, gò má ửng hồng của cô vẫn không thể nào chịu nổi.
Sở Phong nhích lại gần, trầm giọng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi bị anh ma sát đỏ bừng kia " Anh chưa hôn đủ, hôn lại một lần nữa được không? "
Tôn Miên Miên nhìn bộ dạng của anh như con chó nhỏ chờ nhủ nhân cho ăn liền mềm lòng " Vậy anh không được cắn nữa đâu đó. "
" Không cắn, không cắn nữa. " Sở Phong mở miệng với giọng nói chắc nịch rằng anh sẽ không cắn 100%
Không biết đã qua bao lâu, đằng sau thân cây cổ thụ lại truyền đến hai giọng nói ép nhỏ hết mức.
" A, sao anh lại véo em? "
" Anh xong chưa!? "
" Chưa xong, hôn cả đời cũng không đủ. "
"... "
Lúc này, bên ngoài cổng trường Anh Hoa, Lư Tiêu Hàn ngó nghiêng xung quanh " Anh Phong đi đâu mất tiêu rồi? Điện thoại không nghe, tin nhắn cũng không trả lời. Kỳ ghê, chúng ta đã bàn tối nay không say không về rồi mà! "
Khương Hạo xoa xoa cằm, bộ dạng trầm ngâm suy nghĩ, cậu ấy lấy điện thoại ra " Thôi để tớ nhắn địa chỉ cho cậu ấy rồi chúng ta đi trước, kệ cậu ấy lúc nào đến thì đến. "
" Không đợi thật à? "
" Ừ không đợi nữa, tớ nghĩ là bây giờ cậu ấy có thứ ngon hơn, cao cấp hơn để chơi rồi. "
Lư Tiêu Hàn "??? "
*
Cùng với tiếng động cơ khởi động gầm rú, chiếc moto đen tuyền lao thẳng vào đường hầm. Bây giờ đã hơn mười giờ đêm, xe cộ trong hầm rất ít, ánh đèn đường màu cam ấm áp chiếu vào mũ bảo hiểm, cứ như hoàng hôn ngay trên đỉnh đầu ấy.
Tôn Miên Miên gần gũi tựa vào lưng Sở Phong, hai tay ôm chặt eo anh.
Cảm nhận được hô hấp vững chãi của anh, mùi hương của anh, nhiệt độ của anh.
Tôn Miên Miên thấy trái tim của như tắm gió xuân ấy.
Trung Quốc rộng lớn như vậy với dân số hơn một tỉ người. Hai năm trước, lúc bố cô mất, cô đã vượt ba nghìn cây số trở về Nam Thành, cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gặp ai ở đây, chuyện gì sẽ xảy ra.
Bây giờ ngẫm lại, cô cảm thấy duyên phận giữa mình và Sở Phong thật khó tin.
Nó cứ như thiên sơn vạn thủy* vậy, bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa thì đi đến cuối đường cũng gặp lại nhau, nhất định phải ở chung một chỗ.
* Thiên sơn vạn thủy: Nói người đi rất xa, qua nhiều núi nhiều sông. ( Wiktionary)
Từ xa xa đã nhìn thấy biệt thự của Lý gia sừng sững đứng đó, tốc độ xe dần dần chậm lại.
Lúc xe máy dừng lại hẳn, Tôn Miên Miên cởi mũ bảo hiểm ra, vuốt thẳng lại mái tóc hơi bù xù vì bị gió thổi. Sở Phong lấy điện thoại mở lên, trong nháy mắt, tin nhắn của Lư Tiêu Hàn và Khương Hạo thi nhau chuyển đến.
Mấy cái đầu thì không có gì cả, chỉ hỏi là anh đang ở đâu, có đến không nhưng mấy cái sau chắc chắn là họ đã uống nhiều rồi, năm sáu cái đều là tin nhắn thoại. Sở Phong mở cái cuối cùng ra, trong điện thoại liền vang lên tiếng kêu ca khóc lóc mắng anh của Lư Tiêu Hàn.
" Anh Phong, cậu có tới không thì bảo? Tớ thật sự không nghĩ cậu là người như vậy, tớ biết nữ thần là bảo bối của cậu, là tiểu tổ tông của cậu nhưng cậu cũng không thể nào trọng sắc khinh bạn như vậy được huhu..!! Chúng ta là anh em cũng phải mười năm nay rồi, ngay cả khi cậu mặc quần lót xỏ chân nào vào trước, trên chân có bao nhiêu nốt ruồi tớ đều biết mà cậu nói bỏ là bỏ vậy à? "
Tôn Miên Miên "... "
Sở Phong "... Cậu ấy nói bậy bạ đó, anh không có nốt ruồi. "
Tôn Miên Miên "... "
Cô vén tóc ra sau tai " Lát anh đi với bọn họ à? "
" Ừ, ngày mốt anh phải đến công ty thực tập rồi, không có nhiều thời gian nên bọn họ rủ nhau tụ tập nốt hôm nay. "
Tôn Miên Miên gật đầu một cái, cô nghiêm mặt dặn dò anh " Bây giờ muộn lắm rồi, anh phải cẩn thận. Uống say rồi thì không được lái xe, tuyệt đối không được uống rượu với mấy người lộn xà lộn xộn. "
Nghe được câu cuối, lông mày Sở Phong khẽ nhếch lên, lười biếng hỏi " Mấy người lộn xộn là người nào? "
Tôn Miên Miên đưa mắt trừng anh " Các anh đều là thiếu gia công tử nhà giàu, không phải sẽ là bên phải một em, bên trái một em hầu rượu à! "
Sở Phong bật cười, đưa tay xoa xoa đầu cô " Tại sao suốt ngày em đều có ấy cái suy nghĩ này vậy haha, bọn anh đều rất sạch sẽ, cực kỳ tự giác, yên tâm đi, tuyệt đối không đụng vào mấy người đó. "
Không cần nói cũng biết, gia đình Khương Hạo và Lư Tiêu Hàn rất nghiêm khắc, mà sao thì tính cách của hai cậu ấy cũng không như vậy.
Sở Phong nâng mặt cô gái nhỏ lên, giọng nói ôn nhu " Nhưng mà anh là người đã có vợ, muốn hầu rượu cũng phải là lão bà xinh đẹp của anh hầu anh chứ. "
Tôn Miên Miên bị anh chọc cho ngượng chín mặt " Anh đừng có mà lưu manh, ai là vợ anh? " Cô nói xong liền đẩy tay anh ra, xoay người chạy lạch bạch vào nhà.
Đóng cửa lại, Tôn Miên Miên trấn định trái tim đang đập thình thịch của mình, sau khi nghe được tiếng động cơ vang lên ngoài cửa, môi cô khẽ nhếch lên.
Đồng hồ con lắc trong phòng khách vẫn lặng lẽ tích tách từng giây, kim đồng hồ điểm 10 giờ 45 phút. Tôn Miên Miên thay giày thay dép rồi lặng lẽ đi lên lầu, cô nắm tay chốt cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng có luồng sáng truyền ra.
" Cô ạ? "
Tôn Miên Miên ngạc nhiên nhìn Tôn Á Vân đang ngồi trên cái ghế nhỏ trước cửa sổ.
" Về rồi à? " Tôn Á Vân để quyển sách trong tay xuống, vẻ mặt bà bình thản không phân biệt đang vui hay đang giận.
" Dạ... Sao cô còn chưa ngủ ạ? "
Tôn Á Vân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng Tôn Miên Miên rất hồi hộp, chuông cảnh báo vang lên liên tục, phòng của cô ở hướng Bắc, có thể nhìn ra trước cửa chính.
" Cô, con... "
" Bạn nam lúc nãy đưa con về là Sở Phong đúng không? "
" Vâng. "
" Hai đứa có quan hệ tình cảm đúng không? "
" Vâng ạ. "
Bình thường Tôn Á Vân rất ít khi nghiêm như vậy làm Tôn Miên Miên có chút khẩn trương, nhưng cô sẽ không phủ nhận quan hệ giữa mình và Sở Phong, chỉ vừa tưởng tượng đã thấy tội anh.
Hai cô cháu mặt đối mặt một hồi lâu, Tôn Miên Miên chủ động đi lại ôm tay Tôn Á Vân " Cô, con xin lỗi. "
" Thích nó à? "
" Vâng, thích ạ, cực kỳ cực kỳ thích cậu ấy. "
" Con có biết tình cảnh gia đình của nó không? "
" Biết một chút ạ. "
Tôn Á Vân thở dài, nhớ lại năm trước lúc đi suối nước nóng có một cuộc gặp " vô tình ", lúc đó bà đã nghi 80% là hai đứa bé đang ở cùng một chỗ.
Thật ra thì cũng xem như là không bất ngờ lắm, một đứa bé xuất chúng hơn người như vậy thì ai mà không thích.
Tôn Á Vân nhìn Tôn Miên Miên bằng ánh mắt trìu mến " Đời người mấy ai sống được trăm năm, gặp được người mà trùng hợp người ta cũng thích mình cũng không dễ dàng gì. Cô không phản đối tình yêu của tụi con nhưng chuyện gia đình bọn họ rất phức tạp, cô sợ nếu con bị cuốn vào đó sẽ khổ con thôi. "
Tôn Miên Miên cay cay sống mũi, gục đầu vào vai Tôn Á Vân, nũng nịu gọi bà " Cô. "
Tôn Á Vân cười cười vỗ vào vai cô một cái " Con muốn làm gì cô cũng sẽ ủng hộ con. Không cần sợ, sau lưng con còn có cô, dượng, em gái với ông anh trai to đầu cơ mà. "
Sáng hôm sau, hai ông cháu Sở cùng nhau ngồi trò chuyện trong vườn kính, Sở Thanh Phong đang tỉa một chậu hoa cao cỡ 18cm.
" Chuyện mà ông nói với con đấy, thật sự không suy nghĩ đến một chút à? "
Sở Phong ngồi trên ghế, xoa xoa huyệt thái dương. Tối qua bọn họ uống đến tận rạng sáng mới về nhà, đến giờ anh vẫn còn hơi mệt. Anh duỗi hai chân ra trước, cười mỉm cười " Ông ơi, lúc nãy con đã nói rồi mà, con thật sự không muốn đi du học. "
Nghe vậy, Sở Thanh Phong bỏ cây kiềm xuống, ông lấy khăn lau tay, bất đắc dĩ nói " Là vì cô bạn gái nhỏ của con à? Ông cho con đi du học chứ có bắt con chia tay với nó đâu. Nếu lúc con về đã đến tuổi kết hôn thì ông sẽ lập tức chuẩn bị, tuyệt đối không chậm trễ. "
" Không được ạ. " Sở Phong dứt khoát từ chối " Con không thể tách ra khỏi cô ấy, đừng nói là ba bốn năm, ba bốn tháng con đã chịu không nổi rồi. "
Sở Thanh Phong nhíu mày nhìn anh " Bình thường bọn trẻ yêu đương ông thấy đa số toàn là bọn con gái dính lấy người ta, tại sao con lại ngược lại với số đông vậy? "
Sở Phong mặt dày mà cười cười, anh cũng không biết tại sao, đại loại là giữ không buông được.
Đến bây giờ Sở Thanh Phong vẫn không thể hiểu nổi đứa cháu trai này, ông thở dài đầy bất lực.
Sở Phong nở nụ cười bình tĩnh, đứng lên như chân sai vặt mà chạy lại chỗ Sở Thanh Phong đấm lưng cho ông " Con nói ông này, hồi đó ông cũng có đi du học đâu mà bây giờ trải qua bao nhiêu sóng gió, ông vẫn sừng sững đứng đó phát triển tập đoàn vững chắc mà. "
" Thằng nhóc! "
Sở Thanh Phong khiêm tốn quát Sở Phong một cái, định nói gì đó thì quản gia Điền Bá cầm điện thoại đi vào " Lão gia, Tần trợ lý gọi ông ạ. "
Sở Thanh Phong cầm điện thoại lên.
" Chủ tịch, Lâm Song, người phát ngôn của tập đoàn chúng ta bị cảnh sát bắt quả tan đang tụ tập đông người dùng ma túy, tàn trữ lượng lớn ma túy trong nhà riêng. Bốn giờ sáng nay vừa bị bắt đi. "