Chiều hôm đó Biên Biên nhận được tin nhắn của Tiết Thanh, nói tan học cùng đi thư viện làm bài tập. Biên Biên im lặng vài phút, sau đó từ chối cậu ta nói là mình có hẹn đi dạo hiệu sách với Cố Thiên Giác.
Đa phần Biên Biên sẽ tin vào sự phán đoán của Cố Hoài Bích.
Nếu Cố Hoài Bích nhận thấy được thái độ thù ghét mình của Tiết Thanh thì chắc chắn cậu ta có ý với Biên Biên.
Tuy nghĩ vậy có hơi ảo tưởng, Tiết Thanh cũng chưa bày tỏ với Biên Biên, nhưng Biên Biên cảm thấy nên giữ khoảng cách với cậu thì hơn.
Tiết Thanh rất nhạy, nhận ra thái độ của Biên Biên đối với cậu có thay đổi.
Cậu ta đứng một mình dưới bóng cây ở sân thể dục, nheo mắt nhìn Cố Hoài Bích đang chơi bóng cùng với các nam sinh lớp 1.
Thiếu niên phóng khoáng phóng túng, lúc cười rộ lên đôi mắt như phát sáng, tất cả ánh mắt của nữ sinh ở sân thể dục đều tập trung lên người cậu.
Nhìn bên ngoài thì Cố Hoài Bích không khác người bình thường là bao.
Có điều Tiết Thanh không tin, cậu không tin Cố Hoài Bích là người bình thường.
Suốt một thời gian dài cậu ta luôn gặp phải một cơn ác mộng đáng sợ, cậu ta mơ thấy một con thú hoang rất to, mở to cái mồm đầy máu nhìn cậu ta.
Năm ngoài ở trấn nhỏ vùng sông nước có xảy ra một chuyện rợn người là thú tấn công người, lúc đó Cố Hoài Bích cũng có ở đấy, sự trùng hợp này khiến cho Tiết Thanh nghi hoặc không thôi.
Chắc là Cố Hoài Bích đã che giấu cái bí mật đấy rồi.
Cố Hoài Bích cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt của Tiết Thanh, cậu quay đầu lại, khiêu khích cậu ta.
Chợt Tiết Thanh cười lạnh, làm cho lòng người lạnh lẽo.
Thời gian này, Tiết Thanh đã tìm được những nam sinh hồi năm lớp mười bị Cố Hoài Bích "Trả thù", cậu ta dò la tất cả tin tức về Cố Hoài Bích.
Đa số là những nam sinh đó do sợ nên không dám nói thật, nhưng cũng có vài người lén nói cho Tiết Thanh biết, nói Cố Hoài Bích không phải người bình thường, là người biến dị gen... À không, không phải người mà là thú.
Có người tận mắt nhìn thấy tay Cố Hoài Bích biến thành móng vuốt sắc bén và mọc ra lông dài.
Nhưng hầu hết mọi người, bao gồm bác sĩ tâm lý thậm chí là giáo viên và phụ huynh đều nói chỉ là ảo giác của bọ họ.
Dần dà, chính bọn họ cũng không phân biệt được là chuyện này có thật hay không.
Trùng hợp, cậu út của Tiết Thanh làm việc ở nhà ma trong công viên trò chơi, chiều hôm đó cậu út ăn cơm với cậu ta, nói là lúc y làm việc ở nhà ma xảy ra một chuyện rất kỳ lạ.
"Lúc ấy thật sự cho là hoa mắt, tự nhiên có một con sói phá cửa xông vào, chạy đến chỗ cô gái kia, lúc ấy làm cậu sợ quá trời!"
Cậu út kể chuyện này ra mà lòng vẫn còn sợ: "Hàm răng vừa to vừa sắc... cắn một phát là cắn nát đầu luôn!"
"Nhưng khi cậu đeo mắt kính lên thì con sói lại biến thành người, là một cậu thanh niên đẹp trai, rất biết bảo vệ bạn gái mình."
Cậu út uống một hớp rượu, tiếp tục nói: "Sau đấy cậu kể lại chuyện này cho đồng nghiệp nghe, không ai tin cậu hết, đều nói là cậu thấy quỷ, chậc... quá lạ lùng."
Tiết Thanh nhìn chằm chằm cậu út mình: "Cậu thật sự nhìn thấy sói ạ?"
"Thật đến không thể thật hơn! Con sói đó to bằng hai con, không, ba con chó! Ba con Alaska cộng lại cũng chưa to bằng đâu!"
Đột nhiên đầu Tiết Thanh rất đau, cậu ta ôm lấy đầu, hai mắt nhắm chặt.
Cậu út hoảng sợ, quan tâm hỏi: "Cháu làm sao vậy?"
Bất chợt trong đầu Tiết Thanh hiện lên một ít ký ức nhỏ lẻ.
Trong hẻm nhỏ vắng vẻ, mưa to ầm ầm trên mái hiên, thiếu niên biến thành sói bổ nhào về phía cậu ta, hàm răng bén nhọn như chỉ cần dùng sức một chút là có thể cắn đứt cổ cậu ta.
Nó thở hổn hển, cánh mũi hiện lên nếp uốn, lợi đỏ như màu máu, hàm răng sắc nhọn, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ cảnh cáo. Thậm chí Tiết Thanh có thể cảm nhận sự tức giận của nó.
Phút chốc, con ngươi màu quả phỉ của nó lóe lên, thế là Tiết Thanh ngất đi, quên hết thảy mọi chuyện.
Cơn đau đi qua, tất cả những chuyện trong buổi chiều mưa to ấy, những mảnh ký ức vụn vặt được ghép lại hoàn chỉnh.
Sau cùng, Tiết Thanh đã nhớ ra hết mọi chuyện.
"Cháu... cháu không sao chứ?" Cậu út nhìn cậu lo lắng nói: "Có muốn đến bệnh viện khám không?"
Tiết Thanh không trả lời, nắm tay nắm chặt nổi lên đầy gân xanh, trên trán cũng nổi gân xanh, đôi mắt như có làn sương mù lạnh lẽo chưa từng thấy.
Cố Hoài Bích, quả nhiên cậu không phải người.
**
Thời gian đó, trên diễn đàn trường học hay xuất hiện tin tức về Cố Hoài Bích, hai chữ "Quái vật" này được nhắc lại, đối phương nói mình có chứng cứ, nói Cố Hoài Bích không phải quái vật mà là đột biến gen thú dữ, lúc cậu phát điên trên người mọc rất nhiều lông.
Đó là lý do suốt một thời gian dài, Cố Hoài Bích không để lộ tấc da thịt nào.
Bài đăng có rất nhiều hình ảnh về sói, có cả những bức ảnh về người sói được tổng hợp bằng máy tính, truyền thuyết về người sói ở phương Tây cũng được đăng lên bởi blogger có tên là Wolfkiller.
"Ngay cả một người có trái tim lương thiện, một người không quên cầu nguyện vào ban đêm cũng không tránh khỏi việc biến thân thành sói khi ô đầu thảo* nở rộ vào đêm trăng tròn."
*Cây ô đầu thảo: Cây ô đầu là một loại cây cực độc. Cả người và động vật đều có thể bị ngộ độc nặng khi vô tình ăn phải loài cây này. Ngoài tính độc dược, chỉ những thầy thuốc có kinh nghiệm mới sử dụng sản phẩm từ cây ô đầu và chỉ sử dụng sau khi đã được bào chế.
Trong y học Trung Quốc, người ta thường dùng bộ phận rễ cây để bào chế thuốc. Cây ô đầu có tính nhiệt rất cao nên thường được dùng để chữa các bệnh phong hàn và trị chứng khó tiêu. Cây ô đầu có tính chất tương tự như các loại thuốc chống kí.ch thích. Ngoài ra, cây ô đầu còn có mặt trong một số vị thuốc như: Ô nhuê, trắc tử, thiên hùng.
Rễ củ tươi thường gọi là ô đầu và rễ củ đã chế biến sẽ gọi là phụ tử.
Cây ô đầu
"Người sói sống ở nơi tối tăm ẩm ướt và dơ dáy, cơ thể to gấp hai lần bình thường, ở trong hình dạng sói sẽ bị mất trí nhớ tạm thời, trở nên cực kỳ hung dữ, tốc độ tấn công tăng vọt và hung bạo không biết sợ."
......
Biên Biên đọc hết bài đăng của "Wolfkiller", bài đăng có chỗ thì giống với tình trạng của Cố Hoài Bích có chỗ không, nhưng có thể thấy rõ là Wolfkiller cố ý nhắm vào Cố Hoài Bích.
Bài đăng được xếp vào tin tức hot, Wolfkiller liệt kê chi tiết tất cả những sự cố kỳ lạ xảy ra sau khi Cố Hoài Bích nhập học, hơn nữa còn đăng lên lời kể của một số bạn học bị Cố Hoài Bích hù dọa và đối chứng với suy đoán của mình.
"Wow, chủ thớt gan quá ha, thế mà dám đụng đến người đó."
"Lầu trên hóng dưa ghê quá."
"Tôi luôn cảm thấy cậu ta có gì đó là lạ mà, chủ thớt cố lên, ủng hộ thớt."
"Chủ thớt nói mà không có bằng chứng thiết thực không tốt lắm đâu, lượt chia sẻ hơn 500 lượt là có thể kiện thớt bịa đặt đó!"
Wolfkiller trả lời: "Nếu không có bằng chứng thì tôi sẽ không đăng bài đâu, có người từng nhìn thấy cậu ta biến thành sói rồi."
"Thật á, kể tôi nghe với đi?"
"Không có ảnh không tin."
"Càng ngày càng hấp dẫn, tiếp tục ngồi hóng."
......
Vì bài đăng nằm trong mục tin hot trên trang chủ của diễn đàn nên lượng đọc hơn 10.000 lượt thế là đề tài về "Quái vật" lần thứ hai trở thành chủ đề tám chuyện của các bạn học sau giờ học.
Mỗi ngày Biên Biên đều vào bài đăng ấy để xem nội dung cập nhật, lần nào cũng làm cô sợ tới lạnh sống lưng, có một số phần Wolfkiller nói là mình tưởng tượng thí dụ như vào đêm trăng tròn Cố Hoài Bích sẽ biến thành người sói, đầu sói mình người, nhai xương uống máu người v..v.., mấy điều này đều là lời nói vô căn cứ.
Nhưng cũng nói đúng một số thứ.
Ngoại trừ một số bạn học cười cợt hóng dưa bên lề thì chủ thớt đều kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của mỗi người một, mục đích là muốn lôi kéo nhiều người tin rằng Cố Hoài Bích không bình thường.
Cái tên của chủ thớt làm Biên Biên cảm thấy sởn tóc gáy.
WolfKiller, Kẻ Giết Sói.
Lúc chập tối ở sân bóng rổ, Biên Biên mở bài đăng kỳ lạ cho Cố Hoài Bích xem, nghiêm túc cảnh cáo cậu, sau này tuyệt đối không được biến hình bừa bãi, nếu để người khác bắt gặp, hoặc là đã biết được bí mật, chắc chắn cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Sự tồn tại của Cố Hoài Bích đã là chuyện quá sức tưởng tượng, khả năng con người sẽ nhân nhượng với những thứ mà họ không biết là rất thấp.
Ngón cái của Cố Hoài Bích lướt trên màn hình điện thoại, xem rất nhiệt tình, còn cười dí dỏm, cuối cùng nhận xét hai chữ: "Xuất sắc, đoán đúng một số thứ đó."
Biên Biên nóng nảy: "Anh còn đi khen cái tên Wolfkiller này nữa là sao, rõ ràng là nhắm vào anh đấy!"
Cố Hoài Bích không chút để ý nói: "Cho nên?"
"Cho nên anh phải thật cẩn thận, không nên biến hình lung tung, nếu để người khác biết là hậu quả không thể tưởng tượng đâu." Trông Biên Biên rất nghiêm trọng, lòng bàn tay nắm tay Cố Hoài Bích đổ đầy mồ hôi.
Cố Hoài Bích búng trán cô: "Đồ ngốc, cái này không do anh kiểm soát mà là do cảm xúc chi phối như lúc tức giận, hồi hộp hay lo lắng sẽ không được ổn định lắm."
"Vậy nên anh phải kiểm soát được cảm xúc của mình."
"Em đang làm khó người khác đấy."
"Không thử thì sao biết được."
Cố Hoài Bích nhìn Biên Biên, nhíu mày: "Em có thể làm được không?"
"Có, em có thể." Biên Biên bĩu môi: "Chỉ là kiểm soát cảm xúc thôi mà, em đương nhiên..."
Cô còn chưa dứt lời, người nào đó đã gác cằm lên chỗ nhô ra trên người cô và ngước lên nhìn cô nói: "Này có thể nhịn được à?"
Biên Biên:......
Cô đẩy đầu Cố Hoài Bích ra, cố gắng để không phát điên lên, nhưng quả thật không dễ như lời cô nói, cô nhìn cái mặt thèm đòn không biết xấu hổ của Cố Hoài Bích, cô thật sự muốn tát cho cậu một cái.
"Dù sao thì, anh không được biến hình lung tung." Cô trở lại chuyện chính, dặn dò cậu: "Tuyệt đối phải kiểm soát lại mình đó."
"Sẽ cố gắng hết sức."
"A Hoài, anh biết đó, em không muốn anh xảy ra chuyện gì cả." Biên Biên sờ mặt cậu giống như sờ mặt sói, hơi kề sát vào, nhìn thẳng vào đôi mắt màu quả phỉ của cậu: "Đồng ý với em, nhé?"
Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu nghiêm túc như thế nói với cậu, Cố Hoài Bích có thể ngửi được sự lo lắng trong hơi thở của cô.
Lúc lâu sau, cuối cùng Cố Hoài Bích cũng gật đầu.
Khiến cậu thanh niên này đồng ý làm chuyện gì đó thật không dễ gì, nhưng mà một khi gật đầu thì đã nói là phải làm.
Biên Biên yên tâm thở phào nhẹ nhõm, kề sát lại thưởng cho cậu một nụ hôn lên má cậu.
Đây là cô lần đầu tiên chủ động hôn cậu, Cố Hoài Bích như bị châm mồi lửa, lập tức ấn ngã Biên Biên xuống bãi cỏ, muốn liế.m cô.
Biên Biên vội né, cô lăn vài vòng ra xa không để cậu liế.m được.
"Anh chú ý chút đi, ở đây là trường học!"
"Trường học rất nghiêm về vấn đề yêu sớm, nếu không cẩn thận bị phát hiện sẽ bị khuyên chia tay."
Tháng trước lớp Biên Biên có một đôi "Uyên ương" nhỏ đáng thương bị phát hiện, người con trai bị xử lý chuyển trường. Trường trung học Gia Đức không muốn ảnh hưởng đến tỷ lệ nhập học của trường, nên trường rất nghiêm với những trường hợp yêu sớm, chỉ cần bị phát hiện là không nể tình đâu.
Cố Hoài Bích lau khóe miệng, cười khẩy: "Bọn họ thử khuyên em chia tay anh thử xem, cô Đỗ của em sẽ là người đầu tiên không đồng ý."
"Tóm lại, vẫn nên chú ý xíu." Biên Biên nhìn Cố Hoài Bích, cẩn thận nói: "A Hoài, tương lai chúng ta còn dài."
"Tương lai còn dài." Cố Hoài Bích vân vê này bốn chữ, vân vê ra một chút tình cảm.
Biên Biên ngồi trên cỏ ngắm mặt trời lặn, vì thế Cố Hoài Bích đi qua ngồi xuống cạnh cô, lưu luyến tựa đầu vào bờ vai gầy yếu của cô.
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Cố Hoài Bích mong đợi vào tương lai, mỗi ngày trong tương lai đều bình yên vì có cô ở bên cạnh.
"Trần Biên Biên, sau này gả cho anh."
Biên Biên đẩy mạnh đầu cậu ra, đỏ mặt nói: "Anh đừng có đùa."
"Ông đây không đùa."
Cô tức giận liếc nhìn cậu: "Làm gì có ai lần đầu tiên yêu đương đã bàn chuyện cưới hỏi!"
Cố Hoài Bích vỗ đầu cô trách: "Con mẹ nó, em còn muốn bàn mấy lần!"
"Không..."
Biên Biên đỏ mặt ngượng ngùng, cảm giác giống như mình đang đào hố chôn mình: "Không có, em nói bừa thôi."
"Nói bừa cũng không được, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Biên Biên lẩm bẩm: "Anh quá bá đạo."
Cố Hoài Bích vén tay áo của cô lên nhìn dấu răng sói trên cánh tay trắng trẻo của cô, đây là ấn ký cổ, sẽ không bao giờ biến mất.
"Trần Biên Biên, em biết khế ước máu là gì không?"
Biên Biên ngơ ngác lắc đầu, đợi cậu giải thích, Cố Hoài Bích nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, không nói tiếp chủ đề này.
"Nói chung em nhớ kỹ, em và anh có khế ước máu, khế ước này không tùy tiện hủy bỏ được đâu."
Biên Biên nhìn này hai dấu răng trên tay, dần hiểu trọng lượng của lời thề.
Một lời đã định, nghìn núi không thể ngăn cách.
**
Cố Hoài Bích không để bụng những lời bàn tán thêm mắm dặm muối về cậu, nhưng Biên Biên và Cố Thiên Giác lại bắt đầu điều tra Wolfkiller bí ẩn.
Chiều chủ nhật ở tiệm trà sữa gần trường học, Cố Thiên Giác đeo balo đi vào, nói với Biên Biên: "Tớ đã nhờ bạn tra được địa chỉ IP của Wolfkiller không phải ở tiệm net, cũng không phải ở nhà, mà là máy tính ở thư viện trường mình."
"Máy tính ở thư viện?"
Cố Thiên Giác ra vẻ bí ẩn gật đầu: "Đúng thế, địa chỉ IP mỗi lần Wolfkiller đăng nhập toàn là địa chỉ IP máy tính ở thư viện, điều này chứng minh nhà Wolfkiller không có máy tính, cũng không đến tiệm net, hẳn là một người chăm ngoan."
Trong lòng Biên Biên rơi "Lộp bộp", cô nghĩ đến một người, người đó thường đến thư viện tìm tài liệu.
Cố Thiên Giác nói tiếp: "Cho nên chúng ta có thể thông qua thời gian Wolfkiller đăng nhập, đi đến thư viện chờ sẵn, cậu biết không, thời gian Wolfkiller đăng nhập rất cố định, thường thì hơn 12 giờ trưa chút, có khi là 6 giờ chiều, giờ đó là giờ nghỉ nếu hai đứa mình đến thư viện vào giờ đó chắc chắn có thể tìm được tên đó."
"Hôm nay là cuối tuần, ngày mai bọn mình đi đi."
"Được." Cố Thiên Giác nắm chặt nắm tay, tức tối nói: "Nếu tớ mà biết ai nói xấu sau lưng anh tớ, tớ sẽ cho hắn ta đẹp mặt!"
Biên Biên mỉm cười: "Cậu thật tốt với anh cậu."
"Anh ấy là anh ruột của tớ mà."
"Anh cậu do gặp thảm họa rò rỉ hạt nhân nên bị đột biến gen à?" Biên Biên tò mò hỏi Cố Thiên Giác: "Đúng là không thể tưởng tượng nổi."
Cố Thiên Giác lắc đầu, hạ giọng nói nhỏ với Biên Biên: "Mẹ tớ giấu chuyện này kỹ lắm cho nên tớ không biết nhiều, chỉ biết lúc nhỏ anh tớ đã khác thường, thảm họa đó không phải nguyên nhân anh ấy trở nên kỳ lạ thế đâu, nhưng cũng đúng là vì anh ấy không giống với người bình thường nên mới có thể may mắn sống sót sau trận thảm họa ấy."
"Thế tóm lại là tại sao anh ấy trở nên như vậy?"
Cố Thiên Giác suy nghĩ chút, thấp giọng nói: "Khi còn nhỏ, nhà tớ có mời một vị đại sư tới, đại sư nói anh tớ nhận mệnh trời, lai lịch bất phàm, tương lai một là thành thần một là thành ma gì đó. Chẳng qua lời đại sư nói nghe thì nghe dù sao thì tớ cùng không tin mê tín dị đoan này nọ."
Biên Biên cũng cảm thấy kỳ diệu khó giải thích, nhưng cũng có chỗ nói đúng, đời trước cậu đổ hết tài sản kếch xù vào thí nghiệm cải tạo gen "Quái vật", suýt nữa đảo lộn toàn bộ kho dữ liệu gen nhân loại, bị Liên Hiệp Quốc xếp vào "Tội phản nhân loại" xử tử hình.
Một lời tiên tri không may mắn chút nào.
Trong lúc Biên Biên rơi vào im lặng, bỗng nhiên Cố Thiên Giác giật góc áo cô: "A a, cậu ấy tới kìa!"
"Ai tới?"
Biên Biên ngẩng đầu, nhìn thấy một cậu trai cao gầy đẹp trai đi vào tiệm trà sữa, cậu trai rất trắng, mặc áo sơ mi trắng, đôi mắt trong veo, nhìn vừa đẹp lại sạch sẽ.
Biên Biên cảm thấy cậu ta nhìn rất quen mắt, chợt nhớ ra tên cậu ta là Lương Tu, là học sinh xuất sắc của lớp 3, tuần trước cậu ấy có bài phát biểu trong buổi chào cờ.
Cậu ta có vẻ ngoài đẹp trai, trông vừa lạnh lùng vừa sạch sẽ, là học sinh xuất sắc điển hình, ngày thường ít khi tham gia hoạt động của trường bởi vậy không quá nổi tiếng, nhưng sau bài phát biểu tuần trước thì các cô gái mê như điếu đổ.
Biên Biên nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Cố Thiên Giác, nói nhỏ: "Cậu thích Lương Tu?"
"Không được à?"
"Được chứ."
Đúng là nữ sinh tốt thường hay thích nam sinh hư hỏng, còn nữ sinh hư thì bị nam sinh tốt thu hút. Biên Biên không ngờ người hoạt bát như Cố Thiên Giác lại thích người lạnh lùng như Lương Tu.
Lương Tu mua một ly trà chanh lúc xoay người rời đi, Cố Thiên Giác vội gọi cậu ta lại: "Lương Tu học trưởng*, cậu có muốn đến đây ngồi không?"
*Học trưởng: cách gọi tôn trọng bạn học.
Lương Tu nghiêng đầu, liếc Cố Thiên Giác một cái, sau đó thờ ơ xoay người đi mất.
Biên Biên không nói nên lời, đây cũng quá lạnh lùng rồi!
Ở trong trường còn không có ai dám cư xử với Cố Thiên Giác bằng thái độ đó, Biên Biên nghĩ là Cố Thiên Giác sẽ nổi giận, ngờ đâu Cố Thiên Giác vẫn si mê nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Lương Tu đắm đuối, ngơ ngẩn hơn nửa ngày.
"Cậu ấy đẹp trai quá."
Biên Biên:......
Đúng là cô gái không thiếu tình yêu thương, thích dành tình yêu cho mấy chàng trai lạnh lùng, nếu đổi lại là Biên Biên thì tuyệt đối sẽ không thích tên lạnh lùng này.
Mặc dù Cố Hoài Bích khá xấu tính, có đôi khi còn lười quan tâm người khác, nhưng ít nhất thì trong những lúc cô buồn hay khóc cậu sẽ hạ mình dỗ cô.
Suy cho cùng, chuyện này cũng giống như người uống nước ấm lạnh tự biết, Biên Biên sẽ không nhiều lời về sự lựa chọn của Cố Thiên Giác, cô chỉ nói: "Tính tình có vẻ không tốt lắm."
"Nam thần đối xử với ai cũng như vậy hết." Cố Thiên Giác nói: "Quá trời lạnh lùng, trong đầu chỉ có học thôi."
Có điều vào xế chiều hai ngày sau ở bờ sông đối diện trường, Biên Biên nhìn thấy nam thần Lương Tu "Trong đầu chỉ có học" đang nói cười ha hả với mấy tên xã hội đen, hai ngón tay thon dài xinh đẹp còn kẹp điếu thuốc.
Biên Biên kể chuyện này cho Cố Thiên Giác nghe, nhưng Cố Thiên Giác chẳng để tâm, trái lại còn nói nam thần quá đáng yêu.
Thế nhưng Biên Biên chả thấy đáng yêu chỗ nào, cô có chút lo lắng cho Cố Thiên Giác, Cố Thiên Giác nói giờ tất nhiên là Biên Biên chả thấy ai đáng yêu cả ngoại trừ người nào đó.
Chiều hôm đó, Biên Biên nhận được điện thoại của ông ngoại, ông nói có vài người ở trong trấn dò la về Cố Hoài Bích.
"Hỏi về anh ấy làm gì ạ?"
Ông ngoại không biết bọn họ hỏi làm gì, đương nhiên Biên Biên cũng không biết rồi.
Vài ngày sau, Cố Thiên Giác kéo Biên Biên tới thư viện.
"Cái tên Wolfkiller đó lại online, tin mới nhất được đăng hồi mười phút trước, bây giờ hai đứa mình qua đó chắc chắn có thể bắt được tên ấy!"
Biên Biên đi theo Cố Thiên Giác đến thư viện, Cố Thiên Giác giả vờ đi loanh quanh lén nhìn xem chỗ máy tính ở trong thư viện, muốn tìm tên Wolfkiller bí ẩn.
Một số học sinh đang lên mạng, có người tìm tài liệu, có người đang xem anime, còn có người thì lướt diễn đàn của trường, sau khi Biên Biên loại trừ hết thì vẫn không không tìm thấy người nào đáng ngờ.
Khó mà tưởng tượng được, cái tên mưu mô Wolfkiller sẽ lẩn trốn trong những bạn học sinh ở đây.
Cố Thiên Giác và Biên Biên tìm hết một vòng ở khu máy tính trong thư viện nhưng vẫn không tìm ra được Wolfkiller bí ẩn, sau khi ra khỏi thư viện, Cố Thiên Giác thất vọng nói: "Chắc là tên đó đã offline."
Biên Biên an ủi nói: "Không sao, lần sau tụi mình lại tới nữa, đảm bảo có thể tìm thấy."
"Ơ? Tiết Thanh, đã lâu không gặp." Cố Thiên Giác thấy Tiết Thanh ở chỗ rẽ hành lang nên chào cậu ta: "Khéo thật, cậu cũng tới thư viện à?"
Tiết Thanh xoay người, giơ tài liệu trong tay lên: "Giáo viên đã tải các bài học lên rồi nên tớ đến đây in ra vài bản chuẩn bị tài liệu cho năm ba với cho các cậu làm tài liệu luôn."
"Ôi, tài liệu của bạn học lớp 2 chắc chắn phải có rồi!" Cố Thiên Giác vui vẻ nhận lấy tài liệu trong tay của Tiết Thanh, định đi photo ra.
"Biên Biên, cậu photo không?"
"Không cần đâu."
Tiết Thanh ngước mắt nhìn Biên Biên, cười nói: "Đã lâu không gặp."
Đúng là lâu rồi không gặp thật, Tiết Thanh thường hay hẹn cô đi ôn tập nhưng cô đều lấy cớ từ chối qua loa.
Tiết Thanh rất nhạy, nhận ra là Biên Biên là cố ý tránh mình.
"Hiện tại cũng không bận gì, tớ mời cậu ăn cơm chiều, vả lại tớ có chuyện muốn nói với cậu."
"Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi."
Tiết Thanh liếc nhìn Cố Thiên Giác, lắc đầu: "Ở đây không tiện."
"Vậy lần sau đi." Biên Biên nói: "Tớ và Thiên Giác đã hẹn làm bài tập cùng nhau rồi."
Cố Thiên Giác đi tới, đưa tài liệu ôn tập cho Tiết Thanh: "Đại học bá, cảm ơn cậu nha."
"Không có gì." Tiết Thanh nhìn sang Biên Biên, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn cậu bóng lưng của cậu ta xa dần, Cố Thiên Giác vỗ bả vai Biên Biên: "Cậu làm sao thế, nhìn cậu không vui chút nào."
Biên Biên mấp máy môi, không nói gì.
Sau đó mỗi lần Cố Thiên Giác đi bắt người đều trắng tay trở về, dường như Wolfkiller đã đoán được hành động của các cô. Có một điều là có rất nhiều lần Biên Biên nhìn thấy Tiết Thanh ở chỗ máy tính thư viện.
Biên Biên bắt đầu nghi ngờ Tiết Thanh, nhưng cô không có nói cho Cố Thiên Giác biết, cô hẹn Tiết Thanh ra ngoài vườn hoa nhỏ vắng vẻ, đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu ta: "Wolfkiller là cậu phải không?"
Tiết Thanh cũng không dấu gì hết, thẳng thắn thừa nhận: "Phải."
Biên Biên có chút nóng nảy: "Rốt cuộc là cậu muốn làm gì! Mấy năm nay khó khăn lắm mới sóng yên gió lặng được một chút, không còn ai gọi anh ấy là quái vật nữa, tại sao cậu lại làm như vậy!"
Tiết Thanh đẩy mắt kính, bình tĩnh trả lời: "Không có ai gọi cậu ta là quái vật, không có nghĩa là cậu ta không phải quái vật."
"Nếu là vì Cố Hoài Bích ăn nói không đàng hoàng với cậu thì tớ xin lỗi cậu thay anh ấy được chưa?"
Đáy mắt của Tiết Thanh ngập tràn buồn bã: "Cậu quan tâm cậu ta đến thế ư?"
Biên Biên không trả lời, không trả lời chính là ngầm ngừa nhận.
"Tớ có thể buông tha cho cậu ta." Tiết Thanh hờ hững nói: "Chỉ cần cậu chia tay với cậu ta."
Biên Biên kinh ngạc nhìn Tiết Thanh, cậu giờ đây trông thật xa lạ, cô sắp không nhận ra cái người thối nát này là bạn thuở nhỏ của mình.
"Tiết Thanh, cậu đang nói cái gì vậy?"
"Cậu ta vốn không phải người, Trần Biên Biên, cậu ở bên cạnh cậu ta sẽ không có kết cục tốt!"
"Cậu chẳng biết gì về anh ấy cả."
"Cậu có thể nuôi mèo nuôi chó, nhưng không ai có thể nuôi một con sói bên cạnh cả." Tiết Thanh nhắc nhở Biên Biên: "Khi cậu ta nổi điên có thể sẽ đánh mất lý trí làm cậu bị thương đấy!"
Không đợi Biên Biên trả lời, Tiết Thanh tiến đến gần cô, nắm chặt cổ tay cô: "Tớ thích cậu nhiều năm rồi, cậu không nhận ra sao?"
Biên Biên hất mạnh tay cậu ta ra: "Cậu buông tớ ra!"
Một cơn gió thổi quá, lá cây rụng xuống lả xả như mưa rơi trên cỏ.
Gió bắt đầu trở nên lạnh thấu xương, một chiếc lá bị gió cuốn lên không trung, bỗng nhiên trở nên sắc bén bay về phía Tiết Thanh, cắt vào tay cậu ta một vết cắt dài và mảnh.
Tiết Thanh bị đau nên buông lỏng tay ra, chật vật lui về sau vài bước.
Dưới tán cây, cậu thanh niên bước những bước chân lười nhác đi tới, kéo Biên Biên ra phía sau mình, hất cằm nhìn Tiết Thanh, ánh mắt hung dữ ――
"Tiết Thanh, cậu năm lần bảy lượt làm trái lời tôi nói, cậu nghĩ rằng ông đây không dám động đến cậu à?"
_________