"Từ Từ con đừng nóng giận, để mẹ đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn một lần nữa, con nói xem con muốn ăn cái gì?"
Vì bắt lấy cọng cỏ cứu mạng Bạc Nhiễm Nhiễm này, Tôn Liên chịu đựng lửa giận không thể phát tác, bà không thể vì việc nhỏ mà để mất chuyện lớn.
Chỉ cần đem dỗ dành Bạc Nhiễm Nhiễm cao hứng, bà muốn bao nhiêu tiền thì Bạc Nhiễm Nhiễm đều sẽ cho bà.
Nếu thật sự không được, bà cũng chỉ có thể..
"Không cần, tôi hôm nay tới không phải vì ăn cơm bà làm."
Bạc Nhiễm Nhiễm đánh gãy Tôn Liên, lười dây dưa cùng đối với đôi mẹ con dối trá này. Cô đáp ứng với Bạc Hinh Vinh đến đây cũng chỉ là muốn thắp cho cha nuô Bạc Trạch một nén nhang.
-
Mắt thấy Bạc Nhiễm Nhiễm thắp hương xong liền muốn rời đi, Tôn Liên sao còn ngồi yên được nữa, bước nhanh đến trước mặt Bạc Nhiễm Nhiễm, ngăn cản đường đi của cô.
Che mặt khóc nức nở, bắt đầu giả vờ đáng thương: "Từ Từ, con không thể vong ân phụ nghĩa a, nếu không phải do cha nuôi cứu con, con làm sao có thể có được hôm nay? Hiện tại mẹ gặp phải một chút phiền toái, con có thể hay không lại cho mẹ một ít tiền?"
Lại bắt đầu.
Bạc Nhiễm Nhiễm lạnh mặt, đôi lông mày nhăn lại, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Tôi không có tiền."
Nói thật, chuyện đã xảy ra lúc ba bốn tuổi, cô không có khả năng nhớ rõ.
Về việc Bạc Trạch đem cô từ trong tay bọn buôn người cứu ra, cũng là do Mục lão nói cho cô. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Có thể nói nếu không có Bạc Trạch cứu giúp, Bạc Nhiễm Nhiễm cô có thể sống tới ngày hôm nay hay không đều là vấn đề.
Đối với Bạc Trạch, cô có lẽ là phải cảm ơn.
Mấy năm nay, Tôn Liên lần nào cũng tự cho là đúng, dùng cha nuôi để áp chế cô, từ trong tay cô cầm đi không ít tiền.
Mục lão thật sự đem Bạc Nhiễm Nhiễm coi như cháu gái ruột mà nuôi nấng, chưa bao giờ thiếu chi phí ăn mặc cho cô, ngay cả tiền tiêu vặt đều là cùng Mục Lê giống nhau.
Lúc này mới cho mẹ con Tôn Liên có cơ hội.
Bạc Hinh Vinh thấy Bạc Nhiễm Nhiễm dầu muối đều không ăn, cũng không hề ngụy trang nữa, lộ ra vẻ mặt đáng ghê tởm: "Bạc Nhiễm Nhiễm mày đừng có nói mà không biết xấu hổ, Mục lão thương mày như vậy, mày sẽ không có tiền. Nói thẳng với mày, tao đang coi trọng một cái váy, chỉ cần 5000. Hôm nay mày không lấy tiền ra, cũng đừng mơ chạy ra được cái cửa này!"
Vẻ mặt Bạc Hinh Vinh vênh váo tự đắc, cô đã gặp qua không biết bao nhiêu lần, Bạc Nhiễm Nhiễm mặt không biểu hiện, hai tay ôm ngực cứ như vậy mà nhìn.
【 Bạc Nhiễm Nhiễm mày cướp đi tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về tao! Mày chính là một tên trộm! 】
【 Về sau có quần áo xinh đẹp nhớ rõ đưa cho tao, nếu không muốn ngươi đẹp. 】
【 Tiền tiêu vặt tuần này đâu? Nếu để cho tao biết ngươi trộm giấu tiền, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày. 】
【 Mục Lê ca ca là của tao, là của tao! 】
【.. 】
Sao lại thế này?
Cái nha đầu thúi này hiện tại mềm cứng đều không ăn.
Tôn Liên vọt tới trước bàn thờ, đem linh vị của Bạc Trạch ôm ở trong ngực, ngồi dưới đất bắt đầu la lối khóc lóc: "Số của tôi thật khổ a, Bạc Trạch ông ở trên trời có linh liền mở to mắt mà nhìn xem, chúng ta cứu được một đứa bạch nhãn lang a, ông mở to mắt nhìn xem a." Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Bạc Nhiễm Nhiễm cười lạnh một tiếng, nội tâm không có nửa điểm dao động, cô thiếu Bạc Trạch một ân cứu mạng, nhưng cô cũng không thiếu nợ Tôn Liên với Bạc Hinh Vinh, huống hồ mấy năm trước hai người này lợi dụng, khi dễ, uy hiếp cô cũng không sai biệt lắm.
Bạc Nhiễm Nhiễm ánh mắt lạnh lẽo: "Tôi sẽ không cho các người một phân tiền nào nữa."
Nói xong liền muốn rời đi.
Ai ngờ Tôn Liên đang ngồi trên mặt đất dường như nổi điên xông lên trước, gắt gao nắm lấy Bạc Nhiễm Nhiễm, nghiến răng nghiến lợi kêu: "Không lấy được tiền thì cái nha đầu chết tiệt mày đừng hòng rời đi! Vinh Vinh chặn cửa lại, tao không tin còn không giáo huấn được cái nha đầu chết tiệt này!"
-
Buổi chiều đi học, Mục Lê cùng mấy người Bành Triết trốn học đi quán cà phê Internet chơi trò chơi, chơi đã nghiện rồi mới về lại trường học. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Tiểu nói lắp coi như còn nghe lời, mấy giờ liền đều không có tới quấy rầy hắn, con ngươi Mục Lê đen nhánh, khóe môi nhếch lên cười, sau khi ngồi xuống từ trong túi móc ra một cái bình thủy tinh tinh xả, bên trong chứa toàn kẹo đủ mọi màu sắc, đưa cho Bạc Nhiễm Nhiễm, mặt mày lạnh lùng, không chút để ý mở miệng: "Thưởng cho cô.."
Lời còn chưa nói hết, Mục Lê thấy trên da thịt trắng nõn của Bạc Nhiễm Nhiễm như ẩn như hiện dấu vết bàn tay, ngay lập tức lửa giận nổi lên, lệ khí dưới đáy mắt rất nặng, một chân đạp ngã bàn học trước mặt: "Ai làm! Ngày đó cô ở tiệm Internet không phải rất mạnh sao? Vậy mà lại để cho người khác khi dễ đến trên đầu!"
Phòng học yên tĩnh bởi vì bàn học ngã xuống đất, tiếng vang cực lớn làm toàn bộ học sinh trong lớp đều sợ tới mức không hề nhẹ, nhao nhao vùi đầu " chăm chú " học tập, không dám hỏi nhiều.
Tiết học đầu tiên là tiết tự học, phòng học không có giáo viên. Lớp trưởng thấy vậy, do dự không biết có nên tiến lên khuyên giải hay không, ai ngờ cánh tay bị bạn ngồi cùng bàn giữ chặt, "Cậu điên rồi, đó là Mục Lê! Ngoan ngoãn ngồi yên đừng đi lên tìm mắng."
Đột nhiên bị quở trách làm Bạc Nhiễm Nhiễm hơi sửng sốt, ngẩng đầu chống lại đôi mắt lanh băng của Mục Lê, giải thích nói: "Tôi tự nhiên sẽ không để cho người khác khi dễ, vết thương này thương -- chỉ là ngoài ý muốn."
Tôn Liên quản không được tay của mình lại muốn đi đánh bạc, thiếu tiền liền tìm cô, không cho liền la lối khóc lóc để uy hiếp.
Hôm nay cô quyết tâm không cho Tôn Liên tiền, không nghĩ tới Tôn Liên vì tiền cái gì cũng đều làm được, lòng dạ ác độc như thế. Thế nhưng lại muốn đem hủ tro cốt của cha nuôi quăng ngã. Ngay ở lúc cô tiếp được hủ tro cốt đồng thời bị Bạc Hinh Vinh đánh cho một cái tát, làm cô không kịp phòng bị.
Mục Lê nhìn đôi mắt Bạc Nhiễm Nhiễm ngập nước, một sự tức giận xông lên nhưng không có chỗ phát tiết, cuối cùng đẩy cửa mà đi.
Qua mười phút liền trở về, trong tay cầm bình thuốc mỡ, ném cho Bạc Nhiễm Nhiễm, táo bạo nói: "Tự mình bôi."
Tiêu Ngư quay đầu lại: "Khuôn mặt con gái mà để lại vết sẹo thì rất khó coi, lão đại đây là quan tâm cô đấy."
Hai chữ vết sẹo đã gợi lên chuyện cũ làm Mục Lê sắc mặt càng thêm đen.
Khóe mắt của Bạc Nhiễm Nhiễm có một vết sẹo nhợt nhạt.
Đó là do hắn làm.