Cố Minh Huy bình tĩnh nhướng mày, xoay người, họng súng trực tiếp chĩa vào trán anh ta.
"Bởi vì tôi?" Anh ta cười nhạo một tiếng, "Chẳng lẽ không phải là bởi vì cậu sao, đội trưởng đội biên phòng?"
Lục Chu giơ súng nhìn anh ta không nhúc nhích, ánh mắt thực lạnh.
Thật ra anh cũng không xác định được mục đích của đám người vừa rồi rốt cuộc là mình hay là Cố Minh Huy, nhưng nếu mục tiêu lần này vẫn là anh, tần suất này có phải quá dày không.
Mà Cố Minh Huy.
Vừa rồi trong tình cảnh đấy mà hắn có thể duy trì được trạng thái trấn định này thật sự không phải là phản ứng thường thấy của người thường, hơn nữa độ quen thuộc với súng cũng không giống những người khác.
Bình thường dưới tình huống này, nếu có trong tay một khẩu súng, phản ứng bình thường nên giống như Thẩm Diệc Hoan, sẽ không thể nổ súng một cách thuần thục như vậy.
Lục Chu hỏi: "Cậu từng học bắn súng?"
Cố Minh Huy nhàn tản tựa vào bệ cửa cổ, chớp chớp mi, bộ dáng không giống với người đang bị chĩa súng vào trán.
"Từng học qua."
Lục Chu nhẹ híp mắt.
Cố Minh Huy nói, "Trước đây du học từng tham gia câu lạc bộ bắn súng."
Trong phòng truyền đến thanh âm mở chốt cửa, Lục Chu thu lại súng: "Tôi mặc kệ thân phân của cậu là gì, đừng liên lụy kéo Thẩm Diệc Hoan vào chuyện này."
Cố Minh Huy cong môi: "Đương nhiên."
Nói xong anh ta liền đi qua người Lục Chu, đến trước mặt Khâu Như Như: "Sao rồi?"
"Vẫn chưa tỉnh." Cô nàng vừa mới thay quần áo cho Thẩm Diệc Hoan, trên mặt còn vương vết máu dính vào khi được Lục Chu ôm.
Lục Chu đi qua, lấy quần áo trong tay cô nàng, nói: "Hai người về trước đi, tôi ở chỗ này."
Trong phòng bệnh quả thực không thể chứa nhiều người như vậy, Khâu Như Như có chút không yên lòng, cuối cùng nhờ Lục Chu chờ đến khi Thẩm Diệc Hoan tỉnh lại báo với mình một tiếng, mới kéo Cố Minh Huy cùng nhau rời đi.
Lục Chu trong trí nhớ của cô nàng vẫn là hình tượng thời cấp ba, sau này cùng lắm chỉ gắn thêm cái mác "Quân nhân."
Nhưng bây giờ, Lục Chu đứng trước mặt cô không chút nào khớp với cậu lớp trưởng trắng nõn cao lãnh trong quá khứ, bây giờ người anh toàn vết máu, vẻ mặt bình tĩnh hờ hững.
Nguyên nhân bọn họ có thể thành công chạy thoát, đến bây giờ Khâu Như Như rốt cuộc cũng phản ứng lại được - tất cả tên kia đều bị Lục Chu giải quyết.
Cô không biết những người kia là bị thương hay đã chết, nhưng nhìn Thẩm Diệc Hoan bây giờ nằm trên giường bệnh, cô liền có một loại cảm giác, Lục Chu chắc chắn sẽ không để cho những tên đấy sống sót.
Cứ coi như cô biết thân phận Lục Chu là đội trưởng đội biên phòng, đám người kia nổ súng với bọn họ nhất định cũng không phải loại người tốt lành gì, nhưng thái độ hờ hững với bình tĩnh quá mức trước mỗi sinh mệnh như thế, vẫn là khiến cô không khỏi lạnh sống lưng.
**
Thẩm Diệc Hoan là bị đau tỉnh.
Thuốc tê trên đùi đã hết, cơn đau từ vết khâu liền theo thần kinh xộc thẳng lên đại não.
Sắc trời đã hoàn toàn tối, bởi vì phòng VIP cách khá xa các phòng bệnh thường, ngay cả một chút âm thanh ồn ào cũng không có, yên tĩnh không tả nổi.
Lục Chu ở nơi cạnh giường.
Người đàn ông thần sắc kiên nghị, quần áo trên người đã không còn dính máu, có chút nhăn, nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan hơi nhíu mày, lập tức cúi người qua.
"Đau không?"
Thẩm Diệc Hoan có chút khó khăn gật đầu một cái.
Từ nhỏ đến lớn cô đều sợ đau, cũng chưa bao giờ bị đau như thế này.
"Có thể nhịn không, nếu không anh bảo bác sỹ tiêm thêm mũi giảm đau."
Cô lắc đầu.
Cơn đau đến theo từng đợt, chờ sau khi nó đi qua, cô mới thở nhẹ, hỏi Lục Chu:"Anh thì sao, không bị thương chứ?"
"Không."
Lục Chu cúi người, cọ cọ vào mặt Thẩm Diệc Hoan.
Vừa rồi trong mơ Thẩm Diệc Hoan mơ thấy rất nhiều chuyện hoang đường, bên tai ù ù tiếng súng, cảnh cuối cùng trong mớ là Lục Chu một người đầy máu bước nhanh tới bên cạnh mình, một tay bế cô lên, còn nói: "Đừng sợ, anh mang em ra khỏi đây."
Vừa mở mắt ra đã thấy anh ở nơi mép giường.
An an tĩnh tĩnh, không có bất kỳ điểm gì khác thường.
Nếu không phải cơn đau từ đùi truyền đến, cô thậm chí còn cảm thấy những việc vừa phát sinh chỉ là một giấc mộng.
Thẩm Diệc Hoan thò tay ra, sờ soạng từng li từng tí trên tay anh, mày hơi nhíu nhíu lại: "Sao tay anh có chút ướt thế?"
Lục Chu: "Vừa nãy mới giặt đồ."
Lúc này cô mới phát hiện, quần áo trên người anh còn chưa thay hoàn chỉnh.
Anh không yên tâm để Thẩm Diệc Hoan ở đấy mà đi ra ngoài, liền trực tiếp giặt sạch quần áo trong bồn rửa mặt phòng vệ sinh, còn nhân tiện giặt luôn đồ của cô, treo nơi ban công.
"Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Lục Chu nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Diệc Hoan giật giật cái chân không bị thương kia, duỗi ra ngoài chăn: "Chân lạnh."
Chân cô gái nhỏ thật sự rất xinh đẹp, trắng như một khối ngọc, lúc đi học luôn thích mặc váy ngắn tới nửa đùi, lúc chạy nhảy, làn váy cũng vờn theo sau.
Ánh mắt Lục Chu tối lại, trầm giọng: "Có lẽ sẽ để lại sẹo."
"Lúc đó em đi mua thuốc trị sẹo bôi lên." Thẩm Diệc Hoan nói.
Cô cũng yêu cái đẹp, đâu ai muốn nhìn thấy trên đùi xinh đẹp của mình có một vết sẹo ghê người như vậy.
"Anh đi mua cho em." Lục Chu nắm lấy mắt cá chân nơi bàn chân không bị thương của cô.
Lạnh.
Anh nhấc vạt áo mình lên, nắm chặt mắt cá Thẩm Diệc Hoan, để cô đạp lên bụng nhỏ của mình.
Thẩm Diệc Hoan cảm giác được xúc cảm nóng bỏng dưới chân mình.
"... Anh không lạnh sao?"
"Nghe lời."
Lục Chu không dùng tay mình bọc lấy, tay anh cũng lạnh, vì thế trực tiếp ấn chân cô lên bụng mình, sau đó cảm giác được cô gái nhỏ khẽ cọ cọ ngón chân lên bụng anh.
Anh giương mắt, thấy Thẩm Diệc Hoan nghiêng đầu nhìn qua.
"Sao thế?"
"Sao chúng ta lại gặp những người đó?"
"Không biết."
Thẩm Diệc Hoan nhìn chằm chằm đôi mắt anh, câu không biết vừa rồi không có chút thuyết phục gì cả.
Lấy tính cách của Lục Chu đối với mấy việc này, anh không thể hoàn toàn không biết, mặc dù có thể không rõ tường tận, nhưng anh cũng sẽ có những phỏng đoán của riêng mình.
Thẩm Diệc Hoan thở dài:"Công việc của anh thường xuyên gặp phải những chuyện nguy hiểm như vậy sao?"
Mới được mấy ngày mà đã trải qua hai vụ bắn nhau.
"Có đôi khi." Lục Chu đem bàn chân đã ấm lên của cô nhét lại vào chăn, không muốn nói chi tiết vể việc này, chỉ đảm bảo, "Em yên tâm, sau này anh sẽ không để em gặp tình huống này một lần nào nữa."
Thanh âm anh thực trầm, gương mặt cũng thực nghiêm túc.
Giống như đưa ra lời hứa hẹn trịnh trọng vô cùng.
Lục Chu từ nhỏ đến lớn làm việc gì cũng rất bình tĩnh, thứ nhất, có lẽ là do ảnh hưởng của gia đình, thứ hai, anh cũng thật sự thông minh, trước giờ một đường thẳng tắp chưa gặp qua chuyện gì làm mình suy sụp.
Nhưng con đường bằng phẳng của anh nếu có gập ghềnh cũng là vì Thẩm Diệc Hoan.
Ánh mắt đầu tiên của anh khi nhìn thấy vết thương trên đùi Thẩm Diệc Hoan không có hoảng, thậm chí còn trấn định đến lạ, mãi đến khi đặt cô đến sau sườn núi, anh đi qua phía bên kia, lý trí mới bào mòn một chút.
Dưới tình huống này, anh quả thực có lý do, cũng có quyền lực để trực tiếp nổ súng với bọn kia.
Nhưng kinh nghiệm thực chiến nói cho anh biết, mình không nên giết chết toàn bộ, nhưng anh chính là không khống chế được.
Khi đó anh bị một loại xúc động đáng sợ hoàn toàn khống chế.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Thẩm Diệc Hoan bị thương, anh căn bản liền không khống chế được.
Lục Chu dém góc chăn lại, chỉnh đèn xuống mức thấp nhất, hôn hôn khóe miệng của cô: "Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa."
Thẩm Diệc Hoan nằm được một lúc liền ngủ say.
**
Lục Chu ngồi ở trên ghế nhìn Thẩm Diệc Hoan trong chốc lát, cầm điện thoại nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trên hành lang trống trải không một bóng người.
Anh gọi điện cho Hà Mẫn.
Đem chuyện vừa phát sinh kể lại, dặn dò an ta phong tỏa tin tức, đồng thời tạm phong bế đình chỉ hoạt động buôn bán nơi cảnh khu.
"Chuyện lần này cũng là Lý Ổ làm sao?" Hà Mẫn hỏi.
Lục Chu: "Tên kia sau khi được thả ra có phái người theo dõi không?"
"Có, không thấy hắn ta có liên hệ với người nào hết."
Người sống sót duy nhất lần trước bị mang về thẩm vấn, nhận tội là Lý Ổ sai hắn đến lấy mạng Lục Chu, sau đó Lục Chu liền hạ mệnh lệnh thả hắn ra, cho người âm thầm theo dõi.
Anh nhẹ nhàng híp mắt: "Trạng thái của hắn thế nào?"
"Hả?" Hà Mẫn không hiểu ý tứ của anh, chỉ nói, "Thằng đấy thế mà con mẹ nó sống rất tiêu sái, ăn được uống được, tôi còn thấy như đang chơi khăm chúng ta."
Lục Chu trầm giọng: "Không có khả năng là Lý Ổ."
"Vì sao?"
Người này lúc trước có dũng khí trực tiếp tự sát, những tên "tử sĩ" này chịu không nổi khổ hình khai ra thân phận chủ nhân đã là một trọng tội, sau khi được thả ra tất nhiên sẽ bị họa sát thân.
Nhưng hắn ta không những không né trốn tham sống sợ chết, mà còn ăn uống thật tốt?
Vậy chí có một loại khả năng, hắn ta căn bản không sợ Lý Ổ bị hắn phản bội trả thù, mà Lý Ổ cũng không biết có một người như hắn, nói gì đến trả thù.
Chủ nhân thao túng sau lưng hắn là một người khác.
Hà Mẫn nghe anh giải thích xong: "Cậu nói lần hành động đó không phải là ý của Lý Ổ, vậy lần này cũng không phải hắn ta sao?"
"Vẫn chưa xác định được người đứng sau hai vụ này có phải là một không."Lục Chu cau mày, "Nếu Cố Minh Huy thật sự có dính dáng đến bọn buôn lậu, tôi thậm chí còn không xác định được mục tiêu của bọn kia là tôi hay cậu ta."
**
Hôm sau.
Lục Chu ra ngoài mua bữa sáng trở về.
Lúc đi vào phòng bệnh, Thẩm Diệc Hoan đang gọi điện thoại.
Sếp phòng làm việc nhiếp ảnh ở Bắc Kinh không biết nghe chuyện này ở đâu, đau lòng lo lắng chịu không được, liên tục dặn dò: "Nếu thân thể em kiên trì không được thì nhanh về đi, chị nghĩ cách điều em về, những tên kia suốt ngày lười biếng, mỗi lần nghe thấy hai chữ công tác là sủi mất tăm."
Thẩm Diệc Hoan cầm điện thoại, liếc mắt nhìn Lục Chu một cái, chỉ chỉ vào máy mình, làm ra khẩu hình: "Sếp em."
Lục Chu gật đầu, đi ra quầy lấy bát đĩa, soạn thức ăn vừa mua về ra.
Thẩm Diệc Hoan nhìn động tác của anh, nói với bên kia: "Mọi người cũng bận, chị đừng phiền bọn họ, trước đây là tự em tình nguyện phụ trách việc này mà, với lại em thấy vết thương trên đùi em cũng không tính là quá nghiêm trọng."
Chu Ý Xu cũng rất rõ ràng việc Thẩm Diệc Hoan không muốn làm căng thẳng mối quan hệ với đồng nghiệp.
Nếu cô nàng cưỡng chế phái người khác đi Tân Cương quay chụp, đến lúc đó người bị mắng thảm vẫn là Thẩm Diệc Hoan.
Dừng một chút, bèn nói: "Thế thì để chị bàn lại một chút với bên truyền hình địa phương, chuyên mục chúng ta chỉ cần mỹ thực là được, còn các tổ văn hóa địa lý em đừng chạy theo bọn họ, cứ để họ tự giải quyết đi."
"Được, em sẽ nói với đạo diễn Tần."
Chu Ý Xu lại hàn huyên vài câu, dặn dò Thẩm Diệc Hoan ngàn vạn lần đừng ỷ mạnh, mới chịu cúp điện thoại.
Vừa mới thả điện thoại xuống, Lục Chu liền đưa nước ấm tới cạnh miệng cô, Thẩm Diệc Hoan uống một ngụm.
Lục Chu hỏi: "Việc quay chụp còn muốn tiếp tục sao?"
"Vâng." Thẩm Diệc Hoan nói, "Chỉ phụ trách mảng mỹ thực nên kết thúc nhanh thôi."
Lục Chu gắp một cái bánh bao, chấm vào bát giấm, đưa tới cạnh miệng cô: "Sau đó trở về Bắc Kinh?"
Thẩm Diệc Hoan cắn một miếng, chớp chớp mắt, cười: "Có phải anh không nỡ để em về không?"
"Chụp xong liền về đi." Anh nói.
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt.
Tầm mắt của Lục Chu dừng ở trên môi cô, còn dính nước canh trong bánh bao, môi không thoa son, màu hồng phấn tự nhiên, nhìn qua thực mềm.
Anh rũ mắt, lại gắp một cái bánh bao: "Sắp tới có một nhiệm vụ, em trở về sẽ an toàn hơn."
Thẩm Diệc Hoan hỏi: "Sẽ có nguy hiểm sao?"
"Sẽ."
"Anh sẽ bị thương sao?"
Lục Chu nói: "Anh sẽ bảo vệ tốt chính mình."
Thẩm Diệc Hoan im lặng không nói gì.
Mãi đến khi ăn xong bữa sáng, cô mới mở miệng, thanh âm thấp thấp, lộ ra chút bất đắc dĩ cùng ủy khuất: "Em không muốn trở về."
"Bởi vì mẹ em?"
Cô lắc đầu, nhìn anh: "Bởi vì luyến tiếc anh."
Tim Lục Chu đột nhiên thắt lại.
Anh là người không tin vào chuyện tình cảm, từ nhỏ đến lớn, thái độ của Lục Hữu Câu đối với anh chưa bao giờ giống với thái độ và trách nhiệm nên có của một người làm bố, mẹ thì càng chưa được gặp qua, tình cảm người thân người nhà, anh cơ hồ chưa từng được cảm nhận.
Sau này lớn lên, bằng gương mặt xuất chúng kia, người thích và theo đuổi anh không ít.
Nhưng anh chỉ thích Thẩm Diệc Hoan.
Thế mà người này lại không chút do dự ném anh lại chạy ra nước ngoài trốn, vừa đi chính là ba năm không có liên hệ.
Tới bây giờ anh và Thẩm Diệc Hoan ở bên nhau, nhưng đáy lòng chung quy là vẫn không tin, câu nói "anh không tin em" ngày trước cũng không phải là thuận miệng nói ra.
Anh, thật sự rất khó để tin Thẩm Diệc Hoan một lần nữa.
Nhưng anh cũng không muốn cùng Thẩm Diệc Hoan tách ra, nếu có, anh khả năng sẽ giống như lần trước.
Đem cô gái nhỏ nhốt ở trong nhà, khóa lại, không cho cô ra cửa, không cho cô gặp mặt người khác, không cho cô nói chuyện với người khác, để cô chân chân chính chính chỉ thuộc về mình anh.
Chỉ cho anh ngắm, chỉ nghe anh nói, chỉ đối anh cười, cũng chỉ khóc anh xem.
Nhưng bây giờ một câu "luyến tiếc anh" của Thẩm Diệc Hoan, lại làm anh bỗng nhiên mềm lòng chịu không nổi.