Có cơn gió Tây Bắc mạnh đêm nay, gió cát nghiêm trọng, đường xa lại hẻo lánh, không an toàn.
"Có việc thế này, chúng tôi có một chuyên đề về người lính đặc chủng, vốn dĩ sợ là sẽ làm phiền các anh, nên đã để cuối kế hoạch, bây giờ xem lại thì chúng tôi định ngày mai đi cùng xe với anh tới quân doanh luôn để quay chụp một chút."
Tần Tranh cười, "Nói thật, chúng tôi đối với Tân Cương chỉ là dân thường, thông qua tư liệu trên mạng hiểu biết cũng không chắc lắm, nếu có thể đi đến quân doanh chụp hình trước, còn có thể hiểu rõ và quen biết thêm các anh lính đặc chủng ở đây."
Thẩm Diệc Hoan trợn to mắt, khi trên xe Tần Tranh nói về lịch trình cô lại không nghiêm túc nghe, không biết rằng còn có việc quay chụp ở quân doanh.
Có thể tới nơi Lục Chu làm việc, cô thật sự rất mong đợi.
Thật sự cô rất muốn đi xem, mấy năm nay Lục Chu đã làm việc ở một nơi thế nào.
Nghe xong, Lục Chu nói: "Thời gian cần được phê duyệt trước, tôi sẽ gọi hỏi Tư lệnh."
"Thật cảm ơn anh."
Tân Cương dầu cải nhiều thịt nhiều, rất hợp cho bọn họ đã một ngày dài không ăn không uống, một lát đã ăn sạch hết các đĩa, no bụng thoải mái dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Lục Chu cả người mang theo một cỗ khí lạnh từ bên ngoài tiến vào, nói với Tần Tranh: "Đã duyệt, ngày mai mọi người có thể tới quân doanh, nhưng phải tuân thủ nghiêm túc quy định trong quân doanh."
Tần Tranh nói: "Chắc chắn rồi."
Lục Chu: "Hôm nay mọi người ngủ sớm đi, ngày mai đúng 5h chúng ta xuất phát."
Có người giật mình: "5h rạng sáng hay chiều vậy?!"
"Rạng sáng."
Trong lòng mọi người kêu khổ không ngừng thế nhung lại không dám biểu lộ, nghẹn lòng vội vàng lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi.
Thẩm Diệc Hoan ở cuối cùng, cô ở trên xe ngủ quá nhiều, hiện tại không còn buồn ngủ, thấy Lục Chu đi đến trước quầy cùng chủ tiệm nói chuyện, liền cùng đi qua.
Chủ tiệm từ trong ngăn tủ rút ra một gói thuốc lá: "Lục Đội, anh cũng nên bỏ thuốc đi, không tốt cho sức khỏe."
Anh rút ra một điếu, châm lửa, cắn răng, mơ hồ "Ừ" một tiếng.
Thở ra một ngụm khói.
Thẩm Diệc Hoan ngồi trên ghế chân cao bên cạnh anh, Lục Chu nghiêng đầu.
Thẩm Diệc Hoan hỏi anh: "Anh còn không đi ngủ đi."
Lục Chu nói: "Em đi ngủ trước đi."
Cô lắc đầu: "Em không cần." Lại hỏi chủ tiệm, "Anh còn sữa chua vừa rồi không?"
Cô ăn một chút, dạ dày còn đói.
"Có." Chủ tiệm cười nói, từ trong phòng lấy ra một ly cho cô.
"Bao nhiêu tiền vậy."
"Vì quan hệ của cô và Lục Chu, tôi sẽ không tính tiền." Anh nói.
Từ khi hai người đi vào anh đã thấy, đã khi nào thấy Lục Chu đối xử như thế với một cô gái.
Thế nhưng anh cũng không nghĩ tới, người trong lòng Lục Chu lại là cô gái xinh đẹp này, hai người tương phản quá lớn, anh ta vẫn luôn nghĩ Lục Chu sẽ yêu thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ.
Thẩm Diệc Hoan: "Đừng, anh kiếm tiền cũng không dễ gì, tôi cũng không biết ly này bao nhiêu tiền, đưa anh 20 đồng vậy."
Lục Chu ghé mắt: "5 đồng một ly, không đắt như vậy."
Thẩm Diệc Hoan lật ví, không tìm được tiền lẻ, nhìn ông chủ có vẻ không định thu.
"Đừng đưa." Lục Chu nói, "Ngủ đi thôi, ngày mai 5h tập hợp."
"Anh ở phòng nào?" Cô hỏi.
"Làm gì." Lục Chu liếc xéo cô, mặt anh mờ ảo trong khói, nhìn không rõ.
"Hỏi một chút."
Chủ tiệm cười rộ lên, nghĩ sao nói vậy: "Chúng tôi thiếu phòng, bọn cô nhiều người như vậy, sớm không còn phòng, Lục Đội chỉ có thể ở trong xe qua đêm."
Lục Chu vốn không định nói cho Thẩm Diệc Hoan, sợ cô lại làm ra chuyện gì, quả nhiên, cô nghe xong, lập tức nhíu mày quay đầu, nói thẳng: "Buổi tối ngủ trong xe không lạnh sao?"
"Vẫn được."
"Em ngủ cùng anh."
Lục Chu thanh âm trầm xuống: "Em đừng nghịch, lỡ như bị cảm phát sốt lại còn cách trạm y tế gần nhất vài dặm."
"Không phải anh nói được sao?" Thẩm Diệc Hoan kiên trì.
Anh dứt khoát: "Lạnh."
"Vậy anh......" Cô chần chờ, hạ giọng kề sát vào lỗ tai anh, "Có muốn qua phòng em nghỉ một đêm?"
Lục Chu không nói chuyện, nhưng ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.
Xem hai người tranh cãi không ngừng, chủ tiệm khuyên giải nói: "Xe kia buổi đêm không thể mở điều hòa, ở đây cách xa trạm y tế, hơn nữa để tiết kiệm, Lục Đội chỉ là lo cô bị tổn thương do giá rét."
Còn không mở điều hòa!?
Thẩm Diệc Hoan kinh ngạc, đây là điều kiện gian khổ mẹ gì vậy.
"Ngủ đi."
Lục Chu thấy cô bất động, giơ tay, kéo cánh tay cô hướng tới cầu thang, lại ở phía sau đẩy thêm một cái.
Sau đó trực tiếp xoay người, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
***
Bên ngoài gió cát còn chưa thổi, lúc này trên không còn trong suốt, đỉnh đầu có một vầng trăng tròn lớn sáng ngời, giống như cái mâm to trò.
Trên trời lác đác vài đám mây, mơ hồ che đi một chút ánh trăng.
Xung quanh cỏ dại mọc thành cụm, gió thổi qua, cọ nhau kêu sột soạt, đều đặn, trong đêm tối có thể nhìn ra bóng cỏ rập rờn.
Lục Chu nửa nhắm mắt, ngậm một điếu thuốc, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi.
Anh ở chỗ này đã lâu, các loại âm thanh ban đêm đều quen thuộc, quân doanh yêu cầu gác đêm, không cho phép một giây phân tâm, rất có thể bỏ qua một âm thanh rất nhỏ lại gây ra sai lầm to lớn.
Dần dần, rèn luyện cho anh thính lực cực tốt, chỉ là giấc ngủ ban đêm cũng càng thêm ngắn, chỉ một động tĩnh là sẽ tỉnh.
Khi anh còn nhỏ bố bận rộn việc công tác, mẹ vừa sinh anh đã qua đời, khi đó đều là bảo mẫu chăm sóc anh, lớn một chút chỉ có anh tự chăm lo cho bản thân.
Có lẽ vì vậy mà nuôi dưỡng nên tính cách lạnh nhạt lại cô độc này.
Thẩm Diệc Hoan xuất hiện, là bất ngờ rực rỡ nhất cuộc đời anh.
Cô gái tươi cười xán lạn lại giảo hoạt, tính tình vừa mềm vừa cứng, vừa giống hồ ly lại giống báo, một đôi mắt cười trời sinh mê người.
Tính khí nóng nảy của cô, khuyết điểm của cô, cởi mở cùng ấm áp, Lục Chu đều chưa từng gặp qua, như nắng ấm chiếu vào trái tim vô vọng của anh, chiếu tới tận đáy lòng.
Tim đập thình thịch, nhất kiến chung tình, đều có thể.
Nhưng cô cũng không tốt với anh.
Động chút lấy việc chia tay uy hiếp anh.
Không cho phép anh cùng nữ sinh này nữ sinh kia nói chuyện, chính mình lại một đống bạn tốt khác phái, cùng nhau đi đánh game đi ktv đi uống rượu.
Tính tình cũng kém, chỉ vì một chút việc nhỏ là không vui nữa, cuối cùng lại bắt anh không được giận mà kiên nhẫn đi dỗ cô hết lần này đến này khác
Rồi sau khi chia tay thì đi luôn, tiêu sái tự nhiên, tựa như 5 năm qua cùng với anh không có tình cảm gì.
Cửa khách sạn vang lên một thanh âm.
Anh nghiêng đầu.
Liền thấy Thẩm Diệc Hoan bao bọc kín mít chạy ra, kéo cửa xe ra, tay đưa thẳng tới.
"Gì vậy?"
"Túi chườm nóng."
Cái túi chườm nóng kia không biết là cô từ đâu lấy được, kiểu túi chườm nóng cũ, màu đỏ, mặt trên là các sọc lượn sóng.
Lục Chu nhận lấy, vẫn còn nóng đến bỏng.
Thẩm Diệc Hoan: "Nhà nghỉ có nước ấm, nếu nó lạnh anh đi rót thêm, đừng để bị cảm."
Cô nói xong, như thật sự bị lạnh đến không được, dậm dậm chân, bước nhanh chạy về.
Trong tay Lục Chu bóp túi chườm nóng, nhìn bóng dáng Thẩm Diệc Hoan rời đi, cuối cùng cũng nhếch môi.
Tiếng cười của anh rầu rĩ, nén trong lồng ngực, dựa lưng vào ghế, cúi đầu nhìn chăm chú vào túi chườm nóng, thỏa mãn cười mà thỏa hiệp.
***
Thẩm Diệc Hoan không tốt với anh.
Nhưng cũng có khi rất tốt với anh.
Ngoại trừ Thẩm Diệc Hoan, không còn ai đau lòng cho anh.