Edit: Kim
Beta: Chanh
Chương 20: So tài
Cảnh ngồi trong xe bóp cả gói kẹo trông thật kì lạ.
Thẩm Diệc Hoan bóp que kẹo đến 22 lần, vẫn chưa nghe được một tiếng nổ nào, thế nên lại càng muốn khóc, lại càng cảm thấy mọi thứ đều không như ý, đến cả que kẹo cũng không ưa cô.
"Thử lại một lần nữa." Lục Chu lấy một que đặt lên lòng bàn tay cô, giờ trong túi chỉ còn lại một cái.
"Không muốn thử nữa."
Cô cáu kỉnh, vung tay ném que kẹo rơi xuống nền.
"Em có bóp được đâu."
Lục Chu khẽ thở dài, khom lưng nhặt lên que kẹo rơi trên sàn, hơi thở ấm nóng quét qua đùi cô làm Thẩm Diệc Hoan rụt chân lại.
"Anh dạy cho em." Lục Chu nói, "Em cầm đi."
Thẩm Diệc Hoan nhận lấy, tay cầm một que kẹo rồi mờ mịt nhìn Lục Chu.
Thấy anh liếm môi dưới rồi vươn tay sang đây.
Một đôi bàn tay ấm áp và dày rộng bao lấy tay cô, da anh rất trắng, dãi nắng dầm mưa ở biên cương cũng không thể làm anh đen đi, bên trên ngón giữa có một vết chai mỏng, là vết chai đã có từ ngày học cao trung.
Lòng bàn tay anh chạm vào móng tay cô.
Đúng là tay đứt ruột xót.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy tim cô cũng bị tay anh chạm vào rồi, bùm bùm, đập loạn lên, như sắp bật ra khỏi ngực đến nơi rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Chu, cái cổ mảnh mai kéo ra một đường cong mềm mại tuyệt đẹp.
Lục Chu nói: "Nhìn kĩ."
Giọng anh thật lạnh lùng, nghiêm túc lại hờ hừng.
Bàn tay anh chùm lên, ép hai bàn tay Thẩm Diệc Hoan lại, ngay lập tức vỏ kẹo phát ra âm thanh giòn giã, sau đó là một tiếng nổ bật ra một cách nhẹ nhàng.
Cô không thốt nên lời mà mở to mắt.
Wow
Magic~
Lục Chu lấy que kẹo cuối cùng ra khỏi túi, đặt vào tay cô: "Thử lại."
"Anh ơi, dạy em một lần nữa đi mà." Thẩm Diệc Hoan đưa bàn tay qua, ra hiệu Lục Chu cầm tay cô.
Cánh tay Lục Chu vốn đang đè lên huyệt thái dương dần hạ xuống, từ từ ngồi thẳng lại rồi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Diệc Hoan.
Cô gái nhỏ vì buồn lòng mà đỏ hồng khóe mắt khóe mũi.
Thế rồi anh lại một lần nưa vươn tay ra nắm lây tay Thẩm Diệc Hoan, ép chặt mười ngón tay cô, một lần nữa giúp cô bóp nổ cây kẹo que.
Thật kì quái, thật lạ lùng.
Trên xe rải rác 24 que kẹo đã mở gói nằm im lặng.
Nhưng lại có thể làm cho Thẩm Diệc Hoan vui hẳn lên.
***
Xe phóng như bay trên đường, ánh đèn xe chiếu sáng con đường phía trước.
Thẩm Diệc Hoan tựa đầu vào cửa sổ xe, miệng ngậm cây kẹo mút, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Lục Chu.
Thế nhưng người kia lái xe cực kì nghiêm túc, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt sáng quắc bên cạnh.
Ôi.
Thật là lạnh lùng.
"Anh chờ ở đây một chút, em lên nhà lấy đồ xuống cho anh." Thẩm Diệc Hoan nói.
"Ừ."
Thẩm Diệc Hoan cầm quần áo cùng ô xuống lấy, thấy Lục Chu đã đỗ xe, đứng ở hiên nhà chờ cô.
"Anh đi đây." Anh nhận đồ rồi tạm biệt.
"Từ từ." Thẩm Diệc Hoan gọi anh lại, ngón tay nắm vạt áo, hiếm khi ngại ngùng, "Ngày mai anh phải đi Tân Cương rồi, vậy khi nào trở về?"
Lục Chu nói: "Không biết được."
"Uhm... Anh đi một mình à?"
"Không phải."
"Còn có ai nữa?"
Lục Chu nhìn cô một cái, không trả lời.
Thẩm Diệc Hoan cũng cố chấp, kiên trì nhìn anh chờ đợi.
Lục Chu cuối cùng thỏa hiệp: "Một người đồng nghiệp và một bác sĩ."
Cô cau mày, có chút buồn lòng: "Là cô bác sĩ lần trước ôm anh à."
"Ừ."