Editor: Trà Đá.
Xe không đi quá xa, đúng như lời ba Hoắc nói, bọn họ dừng xe tại quán trà gần trường.
Đa số sinh viên trường cô không phú thì quý, nên những tiệm quán xung quanh trường cũng sang trọng không kém.
Quán trà trang trí rất lịch sự tao nhã, từ bên ngoài đến phòng riêng đều mang màu sắc cổ xưa.
Vừa đi vào đã có thể ngửi thấy mùi trà tràn ngập trong không khí, một khi hít vào thì trong khoang mũi tràn ngập mùi thơm.
Một cô gái mặc sườn xám dẫn bọn họ vào một phòng riêng, Hoắc Tu Thần rất lanh trí, sau khi đưa Nam Từ và ba Hoắc vào phòng riêng rồi, hắn nhanh chóng đi theo cô gái phục vụ ra chọn món, chứ không đi chung vào phòng, có vẻ như muốn cho Nam Từ và ba Hoắc có thời gian trò chuyện riêng tư.
Trước kia nhìn thoáng qua, Nam Từ cảm thấy ba Hoắc nhìn trẻ hơn Hoắc phu nhân.
Nhưng lúc này nhìn gần, Nam Từ nhận thấy nếp nhăn trên mặt và tóc của ba Hoắc đã bạc đi không ít, có lẽ vì chuyện của Hoắc Ngọc Trạch khiến ông ta lao lực quá độ, mặc dù trên mặt nở nụ cười, nhưng dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí nhất thời có chút ngạt thở.
Nam Từ thấy ông ta không nói lời nào, cô bắt đầu mở miệng trước: “Bác đến tìm cháu có chuyện gì ạ?”
“Bác muốn hỏi thăm cháu về Hoắc Lâm.” Ba Hoắc cười cười, “A, cháu đừng hiểu lầm, bác không có ý gì đâu, chỉ là muốn hiểu rõ chuyện của hai đứa thôi.”
Nam Từ mím môi, chuyện hai đứa? Chuyện gì của hai đứa? Chẳng lẽ muốn cô khai báo chuyện tại sao hai người biết nhau, quen biết như thế nào?
Cũng không thể nói là cháu bị con trai bác dày mặt theo đuổi, cuối cùng không thể không đồng ý, sau đó lại từ từ phát hiện ra bản thân cũng thích anh ấy.
Nghĩ tới đây, cô thử hỏi thăm dò: “À, bác muốn hỏi cháu và Hoắc Lâm bắt đầu lui tới lúc nào ạ?”
“Ừ, cháu nói cái gì cũng được.”
Lần này Nam Từ cũng hiểu rõ ba Hoắc không phải muốn biết chuyện của hai người họ, mà chỉ đơn giản muốn biết tình hình của Hoắc Lâm thông qua Nam Từ.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, Hoắc Lâm và nhà họ Hoắc hoàn toàn đứng ở hai phía đối lập, tình trạng của Hoắc phu nhân thì không ổn định, ba Hoắc muốn làm cái gì cũng lực bất tòng tâm.
Ông ta muốn biết tình hình gần đây của con trai, lại biết Hoắc Lâm chắc chắn không để ý đến ông ta, cho nên ông ta đi đường vòng, tìm đến bạn gái của anh?
Nghĩ tới đây, tâm trạng Nam Từ ổn hơn, cũng không còn sự cảnh giác như lúc ban đầu nữa.
Sau khi biết ông ta không tìm cô để gây phiền phức nên cũng dễ nói, cô chán ghét Hoắc phu nhân, nhưng ba Hoắc trông rất bình thường.
Nam Từ thấy ba Hoắc muốn lấp đầy những khoảng trống trong lòng, cho nên cô cũng muốn giúp đỡ một chút.
Thế là cô bắt đầu nói một hồi: “Hoắc Lâm thật sự cũng không mạnh mẽ và bá đạo như vẻ bề ngoài đâu ạ, lúc bọn cháu ở chung một chỗ, có rất nhiều chuyện có thể thương lượng với nhau. À, không biết bác có biết chuyện anh ấy không thích cà chua không? Thật ra cũng không hẳn là không thích, mà bởi vì lúc nhỏ cháu rất thích ăn cà chua, cho nên anh ấy nói không thích để nhường cho cháu mà thôi.”
Ba Hoắc kinh ngạc nhướn mày: “Lúc nhỏ? Hai đứa đã từng gặp nhau lúc nhỏ?”
“À, cháu quên nói, vùng núi trước kia Hoắc Lâm bị lừa bán chính là chỗ cháu ở lúc nhỏ.”
Nhắc đến việc Hoắc Lâm bị bắt cóc, sắc mặt ba Hoắc có chút nặng nề, một tia xám xịt xẹt qua đáy mắt ông ta.
“Là lỗi của nhà họ Hoắc, lúc Hoắc Lâm còn nhỏ không trông nom cẩn thận, khiến thằng bé phải chịu khổ…”
Tâm trạng ba Hoắc sa sút, lúc này, Hoắc Tu Thần mở cửa đi vào phòng cùng với nhân viên phục vụ bưng nước trà vào.
Hoắc Tu Thần vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa thường ngày, sau khi chờ phục vụ dùng dụng cụ pha trà xong, hắn tự tay rót cho ba Hoắc và Nam Từ mỗi người một tách trà.
Cuối cùng, hắn mỉm cười với ba Hoắc: “Ba, con chờ ở bên ngoài, nếu có gì cần thì ba cứ gọi con.”
Ba Hoắc gật gật đầu, không đáp lại, biểu hiện không quá thân mật cũng không quá khách sáo, so với thái độ của Hoắc phu nhân thì thái độ của ba Hoắc khác biệt rất nhiều.
Sau khi Hoắc Tu Thần rời khỏi phòng, thì không khí trong phòng mới khá hơn một chút.
Ba Hoắc dừng một chút, thở dài, lúc mở miệng thì trong giọng nói mang theo chút nặng nề:
“Tiểu Từ con nên biết, chuyện nhà bác… Thật sự rất phức tạp, sau khi anh hai của Hoắc Lâm qua đời, thì tinh thần của bác gái càng ngày càng bất ổn. Bà ấy là người vợ bác hết lòng yêu thương, lại là mẹ của hai đứa con trai bác, nên bác không thể bỏ bà ấy được. Cho nên những năm qua bác chỉ có thể mặc kệ Hoắc Lâm!”
Nói đến đây, lời nói của ba Hoắc lại xoay chuyển: “Hay là cháu về nói với Hoắc Lâm là đừng lãng phí thu mua cổ phần của Hoắc Thị nữa, bởi vì trước sau gì bác sẽ giao Hoắc Thị cho Hoắc Lâm, sức khỏe của Ngọc Trạch không tốt, không thể điều hành một công ty lớn như vậy được. Cháu đừng nghe bác gái nói bậy, chuyện công ty vẫn do bác quyết định!”
Nam Từ hoàn toàn không có cảm giác gì với chuyện ba Hoắc vừa nói, cô cảm thấy nếu là Hoắc Lâm thì anh chắc chắn cũng không có cảm giác gì… Dù sao với năng lực hiện tại của anh, đã đủ sánh vai cùng với Hoắc Thị, cô cảm thấy nếu Hoắc Lâm nghe được những lời này thì anh sẽ lạnh lùng chế giễu.
Cô vừa định lên tiếng, thì cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Thân thể thon dài rắn rỏi của Hoắc Lâm xuất hiện, đi theo đằng sau anh là Hoắc Tu Thần.
“Chú ba… Ai da…” Hoắc Tu Thần vừa nói vừa đi theo, sau khi thấy Hoắc Lâm đã đứng ở trong phòng, hắn nói với ba Hoắc: “Ba, con đã giải thích với chú ba là ba tìm Nam nhị tiểu thư để trò chuyện thôi, vậy mà chú ấy…”
Hoắc Lâm hoàn toàn không để ý đến hắn, trực tiếp kéo Nam Từ đứng dậy, rồi nói với ba Hoắc: “Chủ tịch Hoắc, ngài chưa hỏi ý tôi mà đã kéo người của tôi đi, phép tắc ở đâu hả ngài chủ tịch?”
Ba Hoắc nghe thấy anh gọi ông ta là chủ tịch Hoắc, trong lòng lập tức khó chịu.
Nam Từ nghe xong, cũng lập tứ kéo kéo ống tay áo Hoắc Lâm: “Bác Hoắc không làm gì em hết, chỉ trò chuyện một chút thôi, anh đừng có nóng giận.”
Hoắc Lâm không thèm để ý đến cô, chỉ muốn kéo cô rời khỏi đó.
Ba Hoắc thấy thế, vội vàng mở miệng: “Hoắc Lâm…”
Lúc kêu tên anh, ba Hoắc có chút do dự, nghĩ nghĩ, ông ta mới ngượng ngùng nói: “Có rảnh thì về thăm nhà một chút.”
Hoắc Lâm nhếch môi: “Ngài nghĩ Hoắc phu nhân sẽ để tôi tới gần nhà họ Hoắc mấy người sao?”
Ánh mắt ba Hoắc tối sầm, không vì cái gì khác, mà là vì từng câu chữ Hoắc Lâm nói ra quá sức lạnh nhạt.
Lúc ra khỏi phòng, đi ngang qua Hoắc Tu Thần, Hoắc Lâm còn lườm hắn một chút.
“Nghe nói anh lén lút bác bỏ hạng mục khởi động của tôi?”
Hoắc Tu Thần mỉm cười, có lẽ như đã đoán trước chuyện này: “Tôi chỉ cảm thấy ý kiến của chú ba chưa thật sự ổn, còn hạng mục kia rất khó có được, không làm thì tiếc lắm.”
Hoắc Lâm không nhìn hắn, chỉ trả lời một câu: “Vậy thì chờ buổi họp hội đồng quản trị cuối tuần này đi, nội dung buổi họp là phó tổng giám đốc sẽ từ chức.”
Hoắc Tu Thần biến sắc, mà Hoắc Lâm cũng không quan tâm hắn phản ứng như thế nào, chỉ trực tiếp dẫn Nam Từ rời đi.
Lúc rời đi, sau lưng bọn họ còn truyền đến cuộc đối thoại của ba Hoắc và Hoắc Tu Thần.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mấy ngày qua ba ở bệnh viện chăm cho Ngọc Trạch, con ở công ty làm ăn kiểu gì vậy hả?!”
“Ba, trước đó Nam lão gia tử đã thương lượng hạng mục kia với chúng ta, thật sự…”
Hai người Nam Từ dần đi xa, nên cũng không nghe thấy gì nữa.
Cô lặng lẽ đánh giá sắc mặt Hoắc Lâm, sau khi cảm thấy có thể nói chuyện được với anh, cô mới do dự mở miệng: “Thật ra ba anh cũng rất tốt, ít ra em thấy ông ấy còn quan tâm anh hơn mẹ anh nữa.”
“Em nghĩ người ta thật sự quan tâm anh sao?” Hoắc Lâm nói mà không có biểu cảm gì.
Nam Từ nghe xong cảm thấy giật mình, ba Hoắc cũng đã nói ông ta không thể nào bỏ Hoắc phu nhân, cho nên từ nhỏ đến lớn chỉ có thể bỏ mặc Hoắc Lâm.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ khó xử, nhưng thực tế ông ta đã hành động một cách bất công.
Nghĩ tới đây, Nam Từ đau lòng ôm eo anh:
“Hoắc tiên sinh đừng có buồn, sau này em sẽ biểu hiện tốt một chút, bù đắp hết mọi thiếu thốn cho anh luôn.”
Hoắc Lâm nhìn thấy bàn tay nhỏ của cô đang siết eo anh, anh khẽ cong môi.
“Hôm nay con thỏ của anh biểu hiện không tệ, đã biết báo cáo mọi chuyện cho anh biết rồi.”
Nói xong, anh nâng tay cô lên, hôn nhẹ bên mu bàn tay cô một cái.
“Sau này cứ tiếp tục như vậy, đừng giấu giếm anh bất cứ điều gì, một tơ một cắc nào cũng không được.”
~
Sau đó Nam Từ cũng không nghe ngóng thêm gì về tình hình nhà họ Hoắc nữa, nhưng với tính cách của Hoắc Lâm thì không đơn giản bỏ qua.
Cô yên ổn đi học hàng ngày, cuộc sống đơn giản nhưng phong phú, mấy lần Nam lão gia tử gọi điện thoại muốn cô về thăm nhà, nhưng cô đều lấy lý do việc học bận rộn để từ chối khéo.
Hiện tại cô có Hoắc Lâm là cây đại thụ để dựa lưng, có người làm chỗ dựa cho nên cô cũng không muốn bản thân bị thiệt thòi.
Trong khoảng thời gian này cô cũng có nghe thấy tình hình nhà họ Nam, chuyện Nam Châu bị khởi tố, tòa tuyên án tám năm tù.
Kết quả này thật sự khiến Nam Từ khiếp sợ, cô không biết rốt cuộc công ty của Nam Châu làm chuyện gì, mà khiến cô ta nhận khung hình phạt cao đến như vậy, nhưng ngược lại kết quả này cũng khiến Nam Từ… Có chút hả hê.
Có thể là cô thật sự có chút thay đổi, cô không thể cứ ôm thái độ thiện ý đối với Nam Châu mãi được, cũng không có khả năng cô tha thứ mọi chuyện Nam Châu đã mang đến cho cô.
Mà chuyện của Nam Châu thật sự là một sự đả kích quá lớn đối với mẹ Nam, nghe nói sau khi nghe tòa phán quyết, mẹ Nam trực tiếp được đưa tới bệnh viện, tỉnh lại sẽ khóc, mỗi ngày không ăn uống nổi, gặp ai cũng cầu xin người ta cứu con gái mình.
Bộ dáng kia nhìn qua có chút không bình thường.
Sau khi Nam Từ nghe thấy những tin tức này cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ dọn dẹp cảm xúc lại một chút rồi tập trung vào việc học.
Cuộc sống đại học thật sự giống với những gì cô tưởng tượng, cực kỳ thú vị phong phú, mỗi ngày cô đều cảm thấy như bản thân được sinh ra một lần nữa, cảm giác tự tin cũng dần dần nhiều hơn.
Ngay cả Hoắc Lâm cũng cảm thấy dạo gần đây thấy cô cười nhiều hơn.
Cuộc sống bận rộn đương nhiên khiến cô thích thú, yêu đời hơn rồi!
Bởi vì cuộc sống sinh viên của cô trôi qua quá thuận lợi, cho nên giáo sư bỗng nhiên đưa ra một đề nghị khiến cô khó xử.
“Học kỳ sau trường chúng ta sẽ cử ba sinh viên đi trao đổi sinh viên ở nước ngoài, là trường đại học C ở nước H, thầy nhớ không nhầm thì tổng giám đốc Hoắc tốt nghiệp trường C, em muốn đi không?”
Tất cả giáo sư trong trường đều biết mối quan hệ của Nam Từ và Hoắc Lâm, cho dù là vậy thì thành tích của Nam Từ không tệ, cô cũng là một sinh viên ưu tú, coi như không kể đến mối quan hệ với Hoắc Lâm, thì cô vẫn hội tụ đủ điều kiện để được chọn.
Đầu tiên là Nam Từ sững sờ, khó tin nhìn giáo sư: “Em có thể đi sao ạ?”
Trao đổi sinh viên ở nước ngoài… Không phải chỉ những sinh viên xuất sắc mới được chọn sao?
Hiện tại cô… Cô được xem là xuất sắc sao?
Giáo sư cười cười, gật đầu: “Đương nhiên, chỉ cần em đồng ý.”
Trước khi đi, giáo sư còn đưa cho cô tờ đơn đăng ký.
“Về nhà bàn bạc với tổng giám đốc Hoắc xem sao, cơ hội lần này khó có được, chỉ đi một năm thôi, không lâu lắm mà còn được học thêm nhiều kiến thức.”
Lúc Nam Từ ra khỏi văn phòng thì trong lòng vẫn còn chưa hết bàng hoàng, cô nhìn đơn đăng ký trên tay mà cảm giác không tin nổi.
Trong lòng cô vừa hưng phấn vừa do dư, sợ hãi, nhưng cuối cùng tất cả đều chuyển thành khó xử.
Ra nước ngoài học một năm… Hoắc Lâm có đồng ý không?
Nghĩ tới đây, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Lâm.
“Hoắc tiên sinh đang làm gì đó?”
“Họp.” Anh vừa cười vừa dịu dàng đáp lại cô, “Sao vậy?”
“A, anh đang họp hả! Thôi đợi anh họp xong rồi nói.”
“Bây giờ anh đang rảnh nè, em nói đi.”
Hoắc Lâm vừa nói vừa đi ra khỏi phòng họp, trên đường đi không hề quay lại nhìn những người trên bàn họp, khiến mọi người bối rối nhìn nhau.
Nam Từ có chút ngượng ngùng, nhưng cũng nghe ra có vẻ như anh vừa rời phòng họp, bởi vì âm thanh bên kia ống nghe càng lúc càng yên tĩnh hơn.
Nghĩ nghĩ, cô hỏi: “Cũng không có gì, chỉ là em muốn biết về trường đại học trước kia anh học, trường đại học C có phải rất tốt không?”
“Cũng không tệ, xếp hạng thứ mười toàn thế giới.” Anh vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa đốt một điếu thuốc, “Sao vậy?”
“À thì lúc nãy giáo sư có đề nghị với em đi trao đổi sinh viên ở trường đại học C, giáo sư bảo nếu em muốn thì có thể đăng ký đi.”
Hoắc Lâm nhíu nhíu mày, nói thẳng không chút do dự: “Không được.”
Nam Từ nuốt nước miếng, trở nên trầm mặc, lúc mở miệng nói chuyện thì giả vờ như rất thoải mái: “Em biết rồi, em cũng không muốn đi lắm. Anh làm việc đi, em vào lớp đây.”
“Ừ, đợi khi nào anh rảnh rồi anh đưa em đến trường đại học C tham quan một vòng.”
“Dạ.”
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Nam Từ dần hướng về phía xa xăm, một lúc lâu sau cô lại nhẹ giọng thở dài.
Được rồi.