Editor: Trà Đá.
Từ lúc Hoắc Lâm quay về nhà họ Hoắc, nếu như nói người cho anh cảm giác tình thân nhiều nhất chính là anh hai – con trai cả nhà họ Hoắc.
Ba Hoắc bận rộn chuyện công ty, còn mẹ Hoắc thì suốt ngày bắt bẻ anh đủ điều, lại còn so sánh anh với đứa con nuôi kia nữa.
Chỉ có anh hai là khác biệt.
Mỗi ngày sau khi tan sở, anh hai sẽ trò chuyện với anh, thỉnh thoảng còn mang đồ gì đó mới lạ cho anh, không phải đồ gì đắt giá, nhưng lại trúng ý của Hoắc Lâm.
Mặc dù ngoài mặt Hoắc Lâm không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng anh rất có thiện cảm với anh hai.
Cho nên lúc anh hai qua đời, thì Hoắc Lâm rất đau lòng, nhưng sự đau lòng này lại bị Hoắc phu nhân chỉ trích chửi rủa, nên nó trở nên không đáng nhắc đến.
Sau đó, mặc dù Hoắc Lâm không thường về nhà họ Hoắc, nhưng cũng nắm rõ bệnh tình của Hoắc Ngọc Trạch.
Anh ở nước ngoài đã hỏi rất nhiều chuyên gia, muốn giới thiệu đến xem bệnh tình cho Hoắc Ngọc Trạch, nhưng lúc đó lại là Hoắc Tu Thần nghe điện thoại, hắn mở loa ngoài, trực tiếp cho Hoắc phu nhân nghe thấy.
Hoắc phu nhân cực lực phản đối, hơn nữa còn nhờ Hoắc Tu Thần chuyển lời tới anh ở nước ngoài lo chuyên tâm học hành, không cần lo lắng cho bệnh tình của Hoắc Ngọc Trạch.
Trong từng câu chữ đều là sự bài xích và không tin tưởng.
Từ đó về sau, Hoắc Lâm hoàn toàn không còn chút tiếc nuối gì với nhà họ Hoắc nữa.
Anh rất đau lòng vì anh hai, nhưng đối với những người khác trong nhà họ Hoắc thì anh không muốn để ý đến nữa.
Nhưng thời gian trôi qua lâu, khi nghe thấy bệnh tình của Hoắc Ngọc Trạch vẫn khiến đáy lòng anh nổi gợn sóng.
Dù sao Hoắc Ngọc Trạch cũng là cháu trai anh, mà năm đó ba thằng bé cũng đối xử với anh không tệ.
Sau khi Nam Từ nghe tài xế nói, thì cô cũng không lên tiếng ngăn cản anh nữa.
Cô suy nghĩ, lặng lẽ nhìn Hoắc Lâm một chút: “Hoắc Ngọc Trạch là cháu anh à?”
“Coi như cũng có huyết thống.” Hoắc Lâm hời hợt trả lời.
Xe chạy một đường thẳng trên đường nhấp nhô, Hoắc Lâm rủ mắt, xoa nắn bàn tay nhỏ của Nam Từ, sắc mặt nhìn có vẻ không tốt lắm.
“Vậy anh định về nhà bên kia một chuyến hả?”
Động tác của Hoắc Lâm vẫn không dừng lại, trả lời không do dự: “Ừ.”
Dù sao cũng là con trai của anh hai, coi như không có tình cảm gì, nhưng ít nhất cũng nên để ý đến.
Nam Từ mím mím môi, nghiêm túc nhìn anh: “Vậy em đi với anh.”
Dáng vẻ của cô rất nghiêm túc, lặp lại lần nữa: “Hoắc Lâm, em đi với anh.”
Hoắc Lâm có chút buồn cười nhìn cô, nghiêng người hôn cô một cái.
“Được.”
~
Máy bay hạ cánh là hơn sáu giờ tối, đã có xe chờ sẵn ở ngoài sân bay, chờ Hoắc Lâm và Nam Từ ra.
Người tới đón là trợ lý mới của Hoắc Lâm, thấy bọn họ ra, nhanh chóng chạy tới nhận hành lý, sau đó nói với Hoắc Lâm: “Ông chủ, tôi đã sắp xếp cho ngài rồi, tài xế sẽ trực tiếp đưa ngài và Nam nhị tiểu thư đến bệnh viện.”
Hoắc Lâm gật đầu.
Sau khi vào trong xe rồi, Nam Từ còn ngoái đầu nhìn nhìn trợ lý ở bên ngoài: “Sao anh lại đổi trợ lý?”
Hoắc Lâm không biểu lộ gì nhiều, chỉ đáp: “Do năng lực làm việc không tốt.”
Nam Từ nhíu mày, lầm bầm: “Thật sao? Em cảm thấy anh ta làm việc tốt mà…”
Hoắc Lâm thản nhiên liếc nhìn cô: “Em muốn cậu ta quay về đây làm sao?”
“Em không biết, chuyện công việc của anh sao em quyết định được, chỉ là em cảm thấy anh ta làm việc rất tốt, mà lại rất ý tứ, nhanh nhẹn hơn người trợ lý mới.”
Hoắc Lâm nhướn mày, sau đó mắt nhìn tài xế phía trước: “Nghe thấy chưa?”
Tài xế nhanh chóng gật đầu: “Đã rõ ạ, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho trợ lý Trương, nói bà chủ lên tiếng vì cậu ta, nói cậu ta quay về nước.”
Sau khi nói xong những lời này, ngoài mặt tài xế trông bất bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã kinh sợ.
Anh ta biết Nam nhị tiểu thư rất quan trọng với ông chủ, nhưng lại không ngờ Nam nhị tiểu thư lại cực kỳ quan trọng đối với ông chủ như vậy…
Xem ra sau này anh ta phải học hỏi trợ lý Trương, tạo mối quan hệ tốt với bà chủ tương lai, vào thời điểm quan trọng rất có ích.
Nam Từ cũng hoàn toàn bất ngờ với hành động của Hoắc Lâm, lại càng bất ngờ hơn với cách xưng hô của tài xế.
Sao tự dưng cô lại trở thành bà chủ trong mắt bọn họ hết vậy.
Nhìn thấy nét mặt ngượng ngùng của Nam Từ, tâm tình Hoắc Lâm có chút tốt lên.
Anh ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình.
“Bà chủ à, đêm nay có thể cho anh ăn thịt thỏ được không?”
“Ăn thịt thỏ gì?” Nam Từ sửng sốt, sau đó giống như nhớ ra gì đó, hai mắt trừng lớn, “Anh!”
Cô vội vàng lén nhìn tài xế ở phía trước một chút, giống như phát hiện ra được bầu không khí trong xe không đúng, nên tài xế mau chóng nâng tấm che lên.
Kiểu giấu đầu hở đuôi này càng khiến cô xấu hổ, cô bực bội đến mức đấm đấm anh mấy cái, vẫn chưa hả giận, cô lại cắn lên vai anh một cái nữa.
“Anh đừng có nói mấy lời kiểu này trước mặt người ngoài nữa được không?”
Hoắc Lâm lười biếng dựa lưng ra ghế thưởng thức hành động làm nũng của cô, sự lo lắng trong lòng trước đó đã bị tiêu biến đi không ít.
“Bà chủ à, hiện giờ không có người ngoài nữa, em nói đi.”
Môi mỏng của anh vùi vào cổ cô, hít sâu lấy mùi của cô.
“Hửm? Khi nào mới cho anh ăn thịt thỏ đây?”
Nam Từ bị anh chọc đến đỏ mặt, cố gắng đẩy anh ra.
Hoắc Lâm bắt lấy hai cánh tay cô, sau đó ngậm mút da thịt nơi cổ cô.
Nam Từ có chút nhột, vừa định cố sức đẩy anh lần nữa, thì xe đã hoàn toàn dừng lại.
Tài xế xuống xe, cung kính mở cửa.
“Ông chủ, đã đến bệnh viện rồi ạ.”
Hoắc Lâm vốn còn đang vui vẻ, bây giờ biểu lộ đã trở nên lạnh lùng, anh sửa sang lại quần áo của Nam Từ, nói: “Đi thôi.”
Lần này Hoắc Ngọc Trạch rất nguy kịch, nằm trong ICU mấy ngày cũng không khá hơn, bệnh viện cũng thông báo về tình trạng bệnh nhân khá nguy kịch.
Người nhà họ Hoắc đều tụ tập ở bệnh viện, gương mặt ai nấy cũng đều lo lắng, Hoắc phu nhân thì khóc hết nước mắt.
Sau khi Nam lão gia tử nghe tin này, cũng bỏ qua chuyện của Nam Châu, chạy tới bệnh viện.
Nam lão gia tử ở bệnh viện một lúc lâu, cũng nói vài câu an ủi với người nhà họ Hoắc, sau đó cũng rời đi.
Đúng lúc xuống lầu lại trông thấy Hoắc Lâm và Nam Từ đi vào bệnh viện.
Hai mắt ông sáng bừng, vừa chống gậy vừa đi tới chỗ bọn họ.
“Tiểu Từ, Hoắc Lâm.”
Hoắc Lâm nhìn Nam lão gia tử, ánh mắt lạnh nhạt, không lên tiếng.
Ngược lại, Nam Từ gật gật đầu với ông: “Ông nội.”
Nam lão gia tử thấy thái độ của cô vẫn còn rất thân thiện với ông, cho nên trong lòng cũng nhẹ đi mấy phần.
Nam Châu bí mật làm chuyện tày đình, lại tìm thầy phong thủy lừa Hoắc phu nhân, Nam lão gia tử thật sự không biết tí gì.
Nhưng chuyện kinh doanh của Nam Châu thì ông cũng mắt nhắm mắt mở, dù sao nếu Nam Châu có năng lực, thì cũng có thể mở công ty riêng của mình. Lúc ấy ông còn nghĩ tương lai nhà họ Nam có thể dùng chút ít lợi ích từ công ty riêng của Nam Châu.
Nhưng không ngờ Nam Châu lại ngu ngốc đến vậy!
Kinh doanh phạm pháp coi như không nhắc tới, vậy mà không biết lau chùi sạch sẽ! Lại còn bị Hoắc Lâm bắt được cái đuôi!
Hiện tại Nam lão gia tử cực kỳ kinh hãi, không biết Hoắc Lâm đã điều tra công việc của Nam Châu từ khi nào? Hoắc Lâm lại chắc chắn có chứng cứ trong tay, không thể điều tra trong ngày một ngày hai được?
Nếu là chuyện sau này thì cũng dễ nói.
Nhưng nếu là chuyện trước kia…
Nam lão gia tử nhìn Hoắc Lâm một chút, ông biết rõ tâm tư của Hoắc Lâm rất sâu, thủ đoạn làm việc cũng rất quyết liệt, nhưng ông vẫn cảm thấy Hoắc Lâm vẫn giữ lại chút mặt mũi cho nhà họ Nam.
Nhưng qua chuyện lần này của Nam Châu, thì Hoắc Lâm thật sự đánh một phát vào mặt ông.
Không chỉ như vậy, ông thậm chí bắt đầu nghi ngờ, không biết Hoắc Lâm còn điều tra ra được cái gì, trong tay anh hiện đang nắm giữ cái gì của Nam thị hay không?
Càng nghĩ càng sợ, ông cảm thấy mình nên điều tra một chút, không thể để tâm huyết hơn nửa đời người của ông bị người khác phá hoại.
Nhưng những chuyện này vẫn chưa gấp, chuyện quan trọng nhất vẫn là Nam Châu.
Nghĩ đến đây, Nam lão gia tử bắt đầu hạ giọng với Hoắc Lâm: “Hoắc Lâm à, ba biết lần này Nam Châu không đúng, ba chắc chắn sẽ không nhẹ tay với con bé đâu. Nhưng nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, chuyện trong nhà thì nên đóng cửa bảo nhau, không nên để cho bà con thiên hạ biết đúng không? Con xem, Nam Châu nói con đang giữ chứng cứ phạm pháp của công ty con bé, hay là…”
Hoắc Lâm còn chưa lên tiếng, thì Nam Từ đã không nhịn được nữa.
Ban đầu sắc mặt của cô vẫn còn rất nhu mì, nhưng bây giờ đã trở nên lạnh hơn.
“Ông nội, con không hiểu, ý ông nội là muốn Hoắc Lâm bao che cho chị hai sao, rồi sau đó biến anh ấy thành tòng phạm với chị hai?”
Nam lão gia tử nuốt nước miêng, nhìn Nam Từ một chút: “Cũng không nghiêm trọng như con nói.”
“Trong mắt con thì việc đó rất nghiêm trọng.”
Ánh mắt Nam Từ rất lạnh lùng, cũng không biết do có Hoắc Lâm ở bên cạnh khiến cô cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh hay không, mà khi cô nói chuyện cũng không khách khí một chút nào.
“Đừng nói đến việc Hoắc Lâm đã giao chứng cứ cho cảnh sát hay chưa, cứ coi như là chưa giao chứng cứ thì cũng đang trong giai đoạn điều tra, anh ấy cũng không thể bao che cho chị hai được. Hơn nữa ông nội tính để anh ấy làm gì? Phản cung sao? Chuyện này một khi đã bại lộ, thì lúc đó không phải một mình chị hai chịu tội, mà ngay cả Hoắc Lâm cũng bị liên lụy theo sao ông nội!”
Toàn bộ quá trình Hoắc Lâm đều không lên tiếng, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô thay mình nói chuyện, đáy lòng có chút gợn sóng, trong ánh mắt cũng dần trở nên mềm mại hơn.
Nam lão gia tử còn chưa kịp trả lời lại, Nam Từ đã trực tiếp lôi kéo Hoắc Lâm rời đi, trước khi đi còn cúi người chào ông: “Ông nội, chuyện này không giải quyết theo cách này được, nếu như ông nội muốn cứu chị hai, thì ông nội đừng tìm Hoắc Lâm làm phiền nữa ạ.”
Nói xong, cô lập tức kéo Hoắc Lâm rời đi.
Nhưng Hoắc Lâm lại chưa chịu đi, anh lạnh lùng nhìn Nam lão gia tử:
“Lão gia tử, ba già rồi nên hồ đồ quá, trước kia ba làm chuyện gì đối với con coi như không tính, nhưng nếu sau này vẫn còn nhắm đến con, thì ba cũng đừng trách con không nể bao năm giao tình. Chuyện của Nam Châu chỉ mới là màn dạo đầu thôi.”
~
Sau khi đi vào thang máy, Nam Từ vẫn còn tức giận, nếu như lần này không có cô ở đó, thì nói không chừng Nam lão gia tử đã lôi cô ra làm điều kiện, ép Hoắc Lâm phải giao dịch gì đó.
Cô tin Hoắc Lâm sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, lại có người lợi dụng cô để ép Hoắc Lâm bỏ ra cái gì đó, điều đó cũng đủ khiến cô buồn nôn rồi.
Hoắc Lâm bị bộ dạng này của cô chọc cười, anh nhéo nhéo gương mặt cô.
“Sao lại tức giận đến mức này rồi?”
“Chứ anh không bực sao?”
Sắc mặt Hoắc Lâm thản nhiên, đáp: “Có gì đâu mà phải tức, dù sao thì lão gia tử cũng đâu làm được gì anh đâu.”
Nói đến đây, thần thái của Hoắc Lâm ngày càng lạnh lùng, anh khẽ nhếch miệng: “Nếu như lão gia tử thật sự muốn cứu cháu gái, thì cũng có thể thử một chút, đến lúc đó không phải chỉ mất một mình Nam Châu thôi đâu.”
Nam Từ nghe xong, cảm thấy có điều gì đó không đúng, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ nhà họ Nam còn có chuyện gì khác sao?”
Lời vừa dứt, thì thang máy cũng vừa dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, trùng hợp lại thấy Hoắc phu nhân và ba Hoắc.
Hoắc phu nhân khóc đến mức hai mắt sưng to, đáy mắt ba Hoắc cũng đầy tia máu đỏ, trông tiều tụy rất nhiều.
Hai người nhấc chân chuẩn bị đi vào thang máy, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Lâm và Nam Từ.
Hoắc phu nhân biến sắc, bước nhanh về phía trước, trực tiếp giơ tay định tát Hoắc Lâm một cái.
Nhưng lần này Hoắc Lâm không cho bà ta cơ hội, trực tiếp bắt lấy cánh tay của bà ta, cười cười, đáy mắt đầy sự lạnh lùng mỉa mai:
“A, xem ra bà cũng già quá rồi, nếu không thì sao lại có ảo tưởng là mình có thể đánh được tôi nữa đây?”
Nói xong, anh vung tay hất bà ta, khiến bà ta lảo đảo lùi lại.