Cố Chấp Ngọt

Chương 39




Editor: Trà Đá.

Thật ra một trận đua xe ngoài người thi đấu và hoa tiêu ở bên ngoài ra, thì rất ít khi có thêm một người ngồi bên ghế tay lái phụ.

Nhưng giới thượng lưu trong thành phố này lại thích làm nó khác đi, cho nên những người thi đấu thường xuyên dẫn theo người mẫu xe hơi hoặc là bạn gái tới, hoặc ngẫu nhiên thấy cô gái nào xinh đẹp có duyên cũng sẽ mời lên ngồi bên ghế phụ.

Nhưng Hoắc Lâm xưa nay chưa từng làm chuyện này, không chỉ như vậy, đối với những cô gái chủ động dính đến anh, thì anh sẽ tìm ban tổ chức đuổi ra ngoài.

Những người khác có lẽ không biết vị thần đua xe bí ẩn DK này là ai, nhưng người trong ban tổ chức sao có thể không biết. Cho nên không ai dám làm trái ý anh, dù sao… Chủ đầu tư của bọn họ là Chu Khởi, anh em thân thiết của Hoắc Lâm.

Cho nên anh được đặc cách một hai lần coi như không sao, nhưng được nhiều lần đặc cách như vậy, khiến cho những tay đua khác bàn tán sau lưng anh, nói anh chỉ muốn thắng. Bọn họ ai cũng mang bạn gái tới, còn anh không dẫn theo bạn gái, cho nên xe của anh sẽ nhẹ bớt mấy chục kg, nên có thắng cũng chẳng vẻ vang gì.

Hoắc Lâm nghe xong, hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ.

Anh sở dĩ đến đua xe vì anh thích cái cảm giác kích thích cực hạn, còn thắng thua không quan trọng.

Chỉ là từ lần đó về sau, anh không những cầm giải quán quân trong tay nhiều lần, hơn nữa khoảng cách cách biệt với người về nhì rất xa.

Mặc dù anh không nói gì, nhưng những fan cuồng vẫn không ngừng nói, đây chính là DK, lấy thành tích để bịt miệng những người khác.

Về sau Chu Khởi hỏi anh có phải anh cố ý hay không.

Sắc mặt Hoắc Lâm không đổi, nói: “Cậu nghĩ tớ sẽ bị ảnh hưởng bởi đám người kia sao? Chỉ là tớ muốn tăng tốc tăng thêm kích thích thôi.”

“…”

Nhưng những cái này Nam Từ không biết, cô căn bản còn chưa kịp phản ứng với việc khi thấy một mặt khác của Hoắc Lâm.

Lúc này anh đang thắt dây an toàn cho cô, còn cô nhìn anh với ánh mắt khác thường.

Anh kéo khẩu trang xuống, treo ở một bên tai.

Anh đưa tay sờ sờ gương mặt Nam Từ: “Sợ hả?”

Nam Từ lắc đầu.

Trước kia cô làm gì có cơ hội được coi đua xe, cho nên cũng không biết tốc độ xe nhanh bao nhiêu, trong đầu cô còn nghĩ là không khác với tốc độ lái xe bình thường là bao.

Nên cô cũng không cảm thấy sợ hãi.

Lúc này cô chỉ đang thắc mắc rốt cuộc Hoắc Lâm có bao nhiêu mặt.

Cô luôn cảm thấy người đàn ông này thần thần bí bí, thỉnh thoảng lại bày ra một bộ mặt khác khiến cô trở tay không kịp.

Hoắc Lâm nghĩ cô mạnh miệng, cầm tay cô, khẽ hôn một cái, nói: “Sợ cũng ráng chịu một chút.”

Dù sao, đây là chuyện anh cực kỳ muốn làm.

Anh cô độc quá lâu, trước kia làm chuyện gì cũng chỉ có một mình, không một ai có thể xâm nhập vào nội tâm của anh.

Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một người như vậy, anh đương nhiên không thể chờ đợi được việc muốn cô hiểu rõ về anh hơn.

Tốt, xấu, nguy hiểm, cô thích, không thích, anh phải cho cô thấy mọi phương diện nơi anh.

Sau đó, dứt khoát kéo cô vào thế giới của anh, vực sâu cũng được, ánh sáng cũng được, bất kể là thiên đường hay địa ngục, cũng phải khiến cô ở bên anh không thể rời.

Nam Từ còn chưa kịp nói, anh đã mang khẩu trang lại, khởi động xe.

Anh không nói quá một chút nào, nhưng Nam Từ cảm thấy xe vừa phóng đi, thì cơ thể của cô cũng bị xung lực ngửa ra sau một chút.

Lúc cô hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh nhanh chóng vụt mất. Cô môt mực nắm lấy dây an toàn, sợ đến nỗi không dám cử động dù chỉ một chút.

Hoắc Lâm đang dẫn đầu, chí ít được nửa đường đua, thì người thứ hai kém anh khoảng năm sáu mét.

Mà lúc này xe đang tới một chỗ khúc cua nguy hiểm, bên cạnh là sườn núi.

Bình thường Hoắc Lâm không quá để ý đến những đoạn cua nguy hiểm, nhưng bởi vì hôm nay có Nam Từ, anh không thể cho phép có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho nên vô thức giảm tốc độ một chút.

Điều này cũng khiến người bám sát anh có cơ hội, hắn ta đạp chân ga tăng tốc, trực tiếp đua song song với Hoắc Lâm.

Không chỉ như vậy, thậm chí đến khúc cua, hắn còn cố ý đụng xe Hoắc Lâm một chút!

Hoắc Lâm nhanh tay bẻ tay lái, xe của anh quay một vòng trên đường đua chật hẹp, cuối cùng khó khăn lắm mới không rớt xuống sườn núi.

Anh quay đầu nhìn Nam Từ, quả nhiên Nam Từ đã bị dọa sợ tái mặt, hai tay nắm chặt dây an toàn không nhúc nhích.

Đáy mắt Hoắc Lâm lập tức xuất hiện một tia nguy hiểm, anh bẻ tay lái, hung hăng đạp chân ga.

Lúc này người kia đang dương dương tự đắc, khoác lác với bạn gái ngồi bên ghế lái phụ, trước kia chỉ là nhường Hoắc Lâm, ngày hôm nay phải cho mọi người thấy ai mới là ông vua trên đường đua.

Mà khi đó hắn cũng không nhận thức được nguy hiểm đang cận kề.

Lúc tới gần đích, còn phải gặp một góc cua nguy hiểm cuối cùng, không khó bằng góc cua lúc nãy, nhưng cũng không hề dễ dàng.

Đang lúc hắn cười khoái trí, vào lúc quẹo cua, xe của Hoắc Lâm bỗng nhiên tiến tới siêu tốc, đồng thời dùng phương pháp như hắn, đụng nhẹ xe của hắn một chút!

Nhưng kỹ thuật của hắn kém xa Hoắc Lâm, năng lực phản xạ nhanh cũng không đủ, lúc nãy Hoắc Lâm có thể xử lý tốt khúc cua khó, nhưng hắn lại không làm được.

Xe của hắn vọt thẳng tới sườn núi, đụng hư hàng rào, nửa thân xe treo lủng lẳng ra ngoài sườn núi!

“A!!!” Bạn gái hắn kinh hoàng hét chói tai, sắc mặt bị dọa sợ tái mét.

Xe kẹt ở vách núi, lung la lung lay, tay đua kia cũng hung hăng đạp phanh, khống chế không để xe di chuyển nữa.

Mà Hoắc Lâm, người gây ra chuyện này chỉ lạnh lùng liếc kính chiếu hậu nhìn chiếc xe kia một chút, sau đó đạp chân ga chạy về đích.

Nam Từ không quay đầu nhìn chiếc xe bị treo bên vách núi, nhưng lại không cảm thấy gì.

Mặc dù cô không biết nhiều về đua xe, nhưng cũng hiểu rõ vừa nãy nếu như không phải Hoắc Lâm cứng tay lái, phản ứng kịp thời, thì có thể người gặp nguy hiểm chính là bọn họ.

Cô thông cảm cho kẻ yếu, chứ không thông cảm cho người muốn hại mình.

Không ngoài ý muốn, Hoắc Lâm là người về đích đầu tiên, vững vàng giữ chức quán quân.

Những người trên khán đài lúc này trông thấy xe của anh đều lập tức gào thét ầm ĩ.

Hoắc Lâm không xuống xe, anh tháo dây an toàn, trầm mặc nhìn Nam Từ.

Anh chưa từng có suy nghĩ sợ hãi, khi anh làm bất cứ chuyện gì, cho dù là nguy hiểm đến mức nào anh cũng chưa bao giờ cảm thấy hối hận.

Anh thích cảm giác kích thích mà nguy hiểm mang lại, thích hưởng thụ loại khoái cảm kia, cho nên lúc chấp nhận khiêu chiến, thì anh cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Cho tới bây giờ anh chưa bao giờ sợ chết, nhưng chính khoảnh khắc này anh lại cảm thấy sợ.

Nghĩ tới đây, anh nhìn Nam Từ, trong ánh mắt đều là vẻ thâm trầm.

Trong xe cực kỳ im lặng, không phải âm thanh, mà là bầu không khí.

Da đầu Nam Từ tê rần một hồi, cho nên lúc này có chút chưa hoàn hồn.

Cô cẩn thận nhìn thoáng qua Hoắc Lâm, còn anh thì đang nhìn cô không nhúc nhích, ánh mắt của anh có tia khác thường, trong lòng cô hơi sợ hãi, không biết anh lại định làm gì cô.

Một lúc lâu sau, Hoắc Lâm mới đổi sắc mặt, đưa tay tháo dây an toàn cho Nam Từ, sau đó nắm chặt lấy tay cô.

“Sao tay lại lạnh vậy? Em sợ sao?”

Hai tay của Nam Từ lạnh như một tảng băng, Hoắc Lâm vừa cầm đã nhíu mày.

Bình thường thì Nam Từ sẽ một mực nói dối để phủ nhận, nhưng lúc này lại rất khó nói dối.

Cho nên cô gật gật đầu, nói: “Có một chút.”

Hoắc Lâm giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.

“Yên tâm, sau này tôi sẽ không dẫn em đi làm mấy chuyện này nữa.”

Trước kia anh cực kỳ đam mê sự nguy hiểm, vì anh cũng không lưu luyến gì với thế gian này.

Anh không sợ mất đi, không sợ chết.

Nhưng lúc nãy trái tim anh như vừa trải qua thập tử nhất sinh, cho nên anh có chút hối hận.

Hối hận vì đã mang cô đến đây, hối hận vì để cô phải mạo hiểm.

Cũng chính giây phút đó, anh bỗng nhiên hiểu ra Nam Từ vô tình càng ngày càng trở thành người quan trọng nhất cuộc đời anh.

Quan trọng đến nỗi có thể dễ dàng phá vỡ thói quen của anh, khiến anh phải bắt đầu sợ nguy hiểm, sợ phải chết.

Có lẽ nên nói là anh sợ cô gặp nguy hiểm, sợ mất cô.

~

Lúc Chu Khởi chạy đến, bước chân cực kỳ vội vã.

Lúc đó anh ta đang chờ ở vạch đích, chỉ nghe có tin tức truyền tới nói người chạy bám theo sát Hoắc Lâm cố ý đụng xe anh, xém chút nữa là xe Hoắc Lâm rớt xuống sườn núi rồi.

Chu Khởi bị dọa đến mức đổ mồ hôi lanh khắp lưng.

Mặc dù lúc nào Chu Khởi cũng cực kỳ thoải mái khi có tranh tài, vì anh ta có lòng tin với Hoắc Lâm, biết anh có thể giải quyết vấn đề gì.

Ngoại trừ lần này, còn trước đó Hoắc Lâm chưa bao giờ khiến bọn họ thất vọng.

Nhưng sau khi Chu Khởi thấy xe Hoắc Lâm yên ổn về đích, lại thấy hai người bọn họ không bị thương nên cảm xúc mới dần bình tĩnh trở lại.

Anh ta gõ gõ cửa sổ xe, cũng không để ý người bên trong có phản ứng gì, nói thẳng: “Lát nữa rồi dính với nhau, bây giờ phải đi lãnh thưởng.”

Hoắc Lâm thật ra không quan tâm đến cúp hay giải thưởng, tất cả những lần nhận giải trước đó đều do anh dặn dò Chu Khởi kêu người lấy giúp anh. Ngày hôm nay Chu Khởi sở dĩ nói với Nam Từ câu đó chỉ là muốn trêu chọc cô thôi.

Nhưng mà…

“Muốn đi lãnh thưởng không?” Anh hỏi Nam Từ.

Nam Từ ngẩn người, không hiểu rõ ý của anh, chẳng lẽ anh để cho cô quyết định có đi lãnh thưởng hay không?

Nghĩ nghĩ, cô nói: “Đua xe nguy hiểm như vậy, không đi nhận thưởng thì chẳng phải phí quá sao?”

Hoắc Lâm nghe thấy cô nói thì bật cười.

Xác thật là rất nguy hiểm, nhưng phần thưởng cũng không chỉ là những thứ đồ trưng bày lạnh băng kia.

Nghĩ tới đây, anh cong môi nói với cô: “Được, không nên phí phạm.”

~

Phần thưởng lần này ngoại trừ cúp, còn chuẩn bị một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, và một sợi dây chuyền kim cương giá trị cả bạc triệu.

Tạo hình dây chuyền như một chiếc chìa khóa, phía trên khảm đầy kim cương xa hoa rực rỡ, không những cực kỳ xinh đẹp mà còn rất sang trọng.

Dưới khán đài có rất nhiều các cô gái, thậm chí bạn gái của những tay đua khác cũng đã sớm thèm khát sợi dây chuyền. Cho nên lúc này trông thấy người khác giành được cũng ít nhiều có chút ghen ghét.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Lâm dùng thân phận tay đua DK xuất hiện nhận thưởng trên sân khấu.

Cho nên mọi người dưới khán đài lập tức huýt sáo la hét hoan hô.

Lúc này có vẻ như anh không cảm nhận được bầu không khí xung quanh, ánh mắt anh không thay đổi, một mực chỉnh sửa khẩu trang của mình và Nam Từ che đậy kín đáo, sau đó trực tiếp nắm tay cô, vững vàng bước lên sân khấu nhận phần thưởng.

Anh không thèm nhìn đến chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn kia, mà anh trực tiếp lấy hộp đựng sợi dây chuyền kim cương, mở hộp, lấy dây chuyền ra.

Kim cương lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn, anh cầm sợi dây chuyền, trực tiếp vén tóc Nam Từ qua, sau đó đeo sợi dây chuyền quanh cái cổ trắng nõn của cô.

Anh thâm trầm nhìn cô, sau đó trực tiếp quay lưng lại, dùng cả cơ thể cao lớn che cô lại.

Phía sau lưng anh là tiếng reo hò ầm ĩ, Nam Từ thấy Hoắc Lâm dần dần cúi đầu xuống, kéo khẩu trang của hai người xuống, dùng hai tay nâng mặt cô lên.

Tiếp đó, anh hôn cô một cái thật sâu.

Đại khái chỉ hai giây rồi anh tách ra.

Sau đó anh dựa lên trán cô, ánh mắt đan xen một chỗ với cô.

“Tôi dùng mạng đổi lấy phần thưởng, em thích không?”