Editor: Trà Đá.
Chu Khởi và Trần Tiến không hiểu mình mắc nghiệp gì, bọn họ đơn giản đến đón Hoắc Lâm thôi, kết quả lại được ăn đầy thức ăn cho chó.
Trần Tiến ngồi vị trí kế bên tài xế, nhìn thấy hai người phía trước đứng ôm nhau, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
“Chu Khởi, tớ không bị hoa mắt đó chứ? Người đứng đằng kia phải… Hoắc tam không?”
Chu Khởi lái xe, anh ta thả nhẹ chân ga, một tay chống mặt, bộ dáng có chút lười biếng.
“Tớ quen rồi.”
Trước khi Hoắc Lâm gặp Nam nhị tiểu thư, anh cũng thường các cô gái theo đuổi, hiện tại nhìn thấy Hoắc Lâm thân mật ôm một cô gái cũng không khiến Chu Khởi ngạc nhiên.
Hơn nữa anh ta còn cảm thấy… Vui mừng.
Đại ma vương độc thân nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng bị người khác thu phục.
Trần Tiến có chút không dám tin, anh ta nhớ lại trước đây Hoắc Lâm lạnh lùng cự tuyệt những người phụ nữ khác, trong lòng không ngừng cảm thán.
“Khẩu vị của Hoắc tam cũng đặc biệt nhỉ, bao nhiêu cô gái quyến rũ đầy đặn khác nhảy vào thì không ưa, lại nhìn trúng một cô bé mới lớn, không có xíu đường cong nào hết.”
Chu Khởi liếc mắt nhìn anh ta một chút: “Cậu cho là ai cũng như cậu sao? Thích ngực to não phẳng, bị cậu đối xử không ra gì cũng một mực khăng khăng nói không hối hận khi yêu cậu. Tớ thấy khẩu vị của cậu cũng đặc biệt không kém đó, chuyên chọn mấy cô não tàn.”
“…” Trần Tiến dừng một chút, lại nói: “Nói thì nói vậy thôi, làm gì công kích anh em quá vậy?”
Chu Khởi không thèm phản ứng lại, mà đưa tay nhìn đồng hồ, sau đó đạp chân ga.
Xe tăng tốc, sau đó dừng trước mặt Hoắc Lâm và Nam Từ.
Chu Khởi hạ cửa kính, biểu hiện cười cười, nhìn bọn họ: “Bọn tớ ăn đủ kẹo đường rồi, đi được chưa?”
Từ lúc ra khỏi cổng lớn, Nam Từ bị Hoắc Lâm ôm từ phía sau, lại còn bị anh hôn nữa, cho nên đầu óc đang rất hỗn loạn, hoàn toàn không kịp phản ứng khi thấy xe dừng trước mặt bọn họ.
Cho nên lúc này bỗng nhiên thấy người ngồi trong xe, lại là người bọn họ quen biết, cho nên vừa ngượng vừa lúng túng.
Cô vội vàng tránh khỏi người Hoắc Lâm, đứng bên cạnh anh.
Hoắc Lâm cũng không làm khó cô, nắm cổ tay cô kéo vào trong xe.
Bên trong xe mở máy sưởi, cho nên rất ấm, gương mặt Nam Từ vốn hơi ửng hồng, sau khi ngồi vào trong xe bị hơi ấm phả vào mặt, cho nên gương mặt càng ngày càng đỏ.
Cô giống như một quả đào chín mọng khiến người ta muốn cắn một cái.
Chí ít giờ phút này Hoắc Lâm đang nhìn cô, ánh mắt anh càng ngày càng sâu.
Nhưng anh cũng biết bây giờ không phải lúc, còn có hai bóng đèn ngồi phía trước, anh cũng không hào phóng cho bọn họ thấy anh thân mật với cô.
Mà gương mặt đỏ ửng đáng yêu của cô cũng chỉ có một mình anh được thưởng thức.
Cho nên anh chỉ vuốt vuốt bàn tay nhỏ của cô, không nói chuyện.
Trần Tiến ngồi phía trước vẫn một mực nhìn bọn họ thông qua kính chiếu hậu, lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Lâm, trong lòng cực kỳ chấn động.
“Nè tổng giám đốc Hoắc, không định giới thiệu cho bọn tớ biết sao?” Trần Tiến lên tiếng trêu chọc.
Hoắc Lâm làm biếng phản ứng lại anh ta, nhưng Nam Từ lại theo bản năng liếc nhìn Trần Tiến.
Anh nhíu nhíu mày, nắm cằm cô, cường ngạnh xoay mặt cô về phía anh.
“Ở trước mặt tôi không cho phép em nhìn người đàn ông khác.”
Trần Tiến: “…”
Anh ta thật sự im miệng, rốt cuộc đây có phải là Hoắc tam anh ta quen không?
Anh ta nhất thời không nhịn được, lại tìm cách thăm dò một chút: “Em gái, có phải tổng giám đốc Hoắc của bọn tôi rất bá đạo đúng không? Em cảm thấy chịu đựng nổi không? Có muốn tôi giới thiệu người nào tốt tốt không? Cậu ta hư hỏng như vậy thôi bỏ đi!”
…
Một phút sau, ngay giữa sườn núi khu biệt thự, một người đàn ông chỉ mặc bộ đồ tây, không có áo khoác bị đứng giữa đường.
Trần Tiến lạnh đến mức run người, nhìn phía trước phía sau toàn tuyết trắng xóa, lúc này tâm tình cực kỳ phức tạp.
~
Sau khi Trần Tiến bị đuổi xuống xe, Nam Từ có chút không đành lòng.
Mặc dù cô cũng cảm thấy… Anh ta ồn ào, nhưng giữa lúc thời tiết như thế này, anh ta lại không mặc áo khoác, cứ ném anh ta xuống xe như vậy có phải là quá đáng lắm không.
Nhưng cô cũng không ngốc đến nỗi nói những lời này với Hoắc Lâm, dù sao người ném Trần Tiến xuống xe chính là Hoắc Lâm…
Chu Khởi tùy tiện quét mắt qua kính chiếu hậu, thấy biểu hiện của Nam Từ cũng đoán ra được cô đang nghĩ gì.
“Không cần lo cho cậu ta, cậu ta chỉ cần gọi một cú điện thoại, chưa tới ba phút sẽ có người tới đón rồi. Mà cậu ta chuyên ăn nói bậy bạ, bị ném khỏi xe cũng xứng đáng.”
Sau khi Nam Từ nghe Chu Khởi nói xong, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không ít, Hoắc Lâm thì ngược lại, anh biểu lộ nhàn nhạt, không có phản ứng gì lớn.
Nam Từ cũng không nói thêm gì nữa, mặc cho anh vuốt ve tay cô, còn Nam Từ thì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe đi một đường từ khu biệt thự vào thành phố, rồi từ thành phố chạy tới vùng ngoại ô phía Nam, Nam Từ hơi nghi ngờ một chút, nhịn nửa ngày, lên tiếng hỏi Hoắc Lâm: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
Hoắc Lâm hơi cong môi, nói: “Dẫn em đi nhận quà.”
Vừa nghe đến chữ ‘Quà’, trong nháy mắt Nam Từ nhớ lại chuyện của hai cha con nhà họ Lưu, trong lúc nhất thời lại sợ Hoắc Lâm làm ra chuyện gì…
Thế nhưng cô cẩn thận nhớ lại một chút, xem thử gần đây có ai ức hiếp cô không, ngoại trừ Nam Châu và mẹ Nam…
Nhưng bọn họ cũng vừa mới rời khỏi nhà họ Nam, bên chắc chắn không phải hai mẹ con Nam Châu.
Cô nghĩ đến rối bời, cuối cùng từ bỏ, chờ sau khi xuống xe lại xem như thế nào.
Xe cuối cùng dừng lại ở vùng ngoại ô rất xa phía Nam, lúc Nam Từ xuống xe, nhìn khoảng đất trống phía trước, có chút mờ mịt.
Chu Khởi nhận điện thoại, sau đó cúp máy, nói với Hoắc Lâm: “Cậu đi thay quần áo đi, tớ dẫn Nam Từ đi tìm Đường Uyển.”
Hoắc Lâm gật gật đầu, sau đó nhìn Nam Từ một chút, lại hỏi Chu Khởi: “Trên xe có khẩu trang không?”
Chu Khởi khom nửa người lục lọi trong xe, cuối cùng lấy ra hai cái khẩu trang màu đen, đưa cho Hoắc Lâm.
Hoắc Lâm bước hai bước đến trước mặt Nam Từ, vén hết tóc cô ra sau tai, hai cái tai nhỏ nhắn lộ ra, lúc này đỏ lên vì lạnh.
Anh thấy trong lòng ngứa ngáy, cực kỳ muốn cúi xuống ngậm lấy cái vàng tai mềm mại kia.
Hoắc Lâm bỗng nhiên giơ tay lên, đeo khẩu trang cho cô.
Gương mặt Nam Từ rất nhỏ nhắn, sau khi đeo khẩu trang thì trên mặt cô chỉ còn lộ ra đôi mắt và cái trán, trừ khi là người quen biết rất thân, còn không thì ngay cả mẹ Nam và Nam Châu có xuất hiện ở đây thì có lẽ cũng không nhận ra cô.
Hoắc Lâm hài lòng, sau đó cũng tự mình đeo khẩu trang, nói với cô: “Chờ tôi.”
Sau đó Nam Từ tìm thấy Đường Uyển.
Đường Uyển dẫn cô vào phía trong, lúc này cô mới phát hiện chỗ này rất náo nhiệt.
Chỗ này là bãi đua xe, trừ diện tích lớn trống trải bên trong đường đua, phía ngoài còn có cả khán đài.
Đường Uyển ngại người chỗ khán đài quá nhiều, nghe đám con gái nói chuyện ồn ào, cho nên cô ta dẫn Nam Từ đứng ở chỗ đất trống.
Lúc này không có Hoắc Lâm ở bên cạnh, Nam Từ cũng không còn cảm thấy bị gò bó nữa.
Cô hỏi Đường Uyển: “Chỗ này là…”
“Bãi đua xe.” Đường Uyển nhàn nhạt đáp.
Hôm nay Đường Uyển mặc quần áo màu đen, khoác áo khoác trắng bên ngoài, tóc cột cao, cộng thêm sắc thái trong trẻo lạnh lùng, trông cô ta giống như một nữ thần không ai chạm tới.
Lúc đầu Đường Uyển không muốn tới, nhưng Trần Tiến nói Hoắc Lâm cần một người trông coi Nam Từ, lại còn lấy thần tượng X của Đường Uyển ra dụ, nói có thể X sẽ đến nữa, cho nên cô ta mới chịu tới đây.
Sau khi tới mới biết được, cô bị Trần Tiến lừa, người trong câu lạc bộ nói X ra nước ngoài thi đấu, sao có thể tới đây được!
Nhưng lúc này Nam Từ cũng đã tới, cô ta cũng không thể rời đi, cho nên chỉ có thể ở lại đây trông coi Nam Từ.
Nam Từ kỳ thật nhìn ra nơi này là đường đua, nhưng vẫn có chút không dám chắc, cô cảm thấy Hoắc Lâm không phải kiểu người thích đến những chỗ này, vậy… Anh dẫn cô đến đây làm gì?
“Bọn họ…”
Nam Từ còn nói chưa hết, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến từng đợt hét chói tai.
“A! DK kìa!! Rốt cuộc anh ta cũng tới!!”
“Tớ nói rồi! Đường đua lần này cực kỳ nguy hiểm, mà anh ta lại thích mấy đường mạo hiểm, sao không xuất hiện được!”
“Lần trước đua xe ở Bàn Sơn, tớ nhớ anh ta có đến đâu, sao lần này lại tới!”
“Trời ạ, tớ cảm thấy anh ta rất soái, mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy mặt, nhưng cảm giác rất khí thế!!!”
“Tớ cũng cảm thấy vậy, DK chắc chắn là một nhân vật tầm cỡ…”
“Aida, không biết hôm nay anh ta có tuyển người ngồi ghế phụ không nữa… Tớ muốn ngồi bên cạnh anh ta trên đường đua một lần.”
~
Nam Từ cảm thấy quá ồn ào, cô yên lặng lùi về sau hai bước.
Đường Uyển thản nhiên quét mắt qua bên khán đài một chút, lại nhìn Nam Từ, nhàn nhạt hỏi: “Không giận hả?”
Nam Từ ngẩn người: “Giận gì? Vì ồn quá sao?”
Đường Uyển chớp chớp mắt: “Mấy nhỏ kia đang bàn tán về tổng giám đốc Hoắc đó, em không biết sao?”
“Hoắc Lâm?” Nam Từ kinh ngạc, “Chị nói mấy người kia đang nói về DK, là Hoắc Lâm á?”
Đường Uyển gật gật đầu, sau đó đá đá cằm về phía bên kia: “Nhìn bên kia kìa.”
Nam Từ đưa mắt nhìn theo.
Bên kia có mấy tay đua xe đã thay quần áo xong, tốp ba tốp năm tụ một chỗ, chỉ có một người đứng tách biệt.
Người kia mặc quần dài màu đen, áo jacket cũng màu đen, trên đầu đội mũ bảo hiểm màu đen, vành nón che khuất trán anh. Mà trên mặt anh cũng đeo khẩu trang màu đen, cả khuôn mặt trừ cặp mắt ra cũng không thể thấy gì nữa.
Nhưng dù vậy Nam Từ vẫn nhận ra người đó là Hoắc Lâm.
Nói cô không rung động là không đúng.
Từ lúc cô biết Hoắc Lâm, anh lúc nào cũng mặc quần áo vest cực kỳ chỉnh tề ngay ngắn, ngay cả kính mắt cũng phải đến lúc đi ngủ mới tháo xuống.
Cho nên lúc này nhìn thấy một con người quá sức tương phản với hình tượng thường ngày của anh, trong lúc nhất thời cũng khiến trái tim cô có chút loạn nhịp.
Vào lúc cô đang thất thần, thì chợt nhớ qua lời dì Chu nói với cô.
Lúc nhà họ Nam vừa tìm thấy Hoắc Lâm, thì anh đang vật một người thanh niên cao lớn té ngã ra đất, rồi nhào vào cắn xé.
Khi đó anh trông như một con sói hung dữ, sau này trưởng thành anh lại mặc lên người một bộ dáng ưu nhã bí ẩn, khí thế hoàn toàn khác nhau.
Mà giây phút này, Nam Từ bỗng nhiên có cảm giác hiện tại Hoắc Lâm có chút giống anh lúc nhỏ.
Nam Từ thấy anh bước từng bước về phía cô, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, anh dừng lại trước mặt Nam Từ.
Anh đưa tay về phía cô, đôi mắt thâm thúy chỉ phản chiếu ra gương mặt cô.
“Đi cùng với tôi nhé? Công chúa của tôi.”